Mời Quý độc giả  bên 
 
để tiếp tục   bộ chương truyện!
 
[1] Ý  quan hệ tình  gắn bó, dù  xảy  mâu thuẫn thì vẫn  thể cắt đứt quan hệ.
 
Sắc trời dần hửng sáng.
 
Trình Loan Loan bước  khỏi cửa, liền trông thấy đội tuần tra trong thôn  ngang qua.
 
Đội tuần tra tổng cộng  hai trăm ,  chia thành năm mươi tiểu đội. Mỗi ngày, năm tổ luân phiên tuần tra, mỗi  mười ngày mới đến lượt một . Cả tháng chỉ cần  hai ba bận, mỗi bận hai canh giờ rưỡi, cũng chẳng hề chậm trễ thời gian như   vẫn lầm tưởng.
 
Cổng thôn bố trí chướng ngại vật vững chãi. Người trong thôn  thể tự do  , còn  ngoài   thì  trải qua nhiều câu vấn đáp tỉ mỉ mới  cho phép.
 
Trình Loan Loan  bước tới  tàng cây hòe cổ thụ, liền  một đám phụ nhân vây kín.
 
“Triệu đại tẩu, kế sách mà  đề xuất quả thực vô cùng  ho.”
 
“Các ngươi   gì ? Đám khốn kiếp ở thôn Quế Hoa tối qua  lén lút lẻn  đấy!”
 
“ lúc phu quân  đang trực phiên,  la lên một tiếng, mười  đang ứng trực liền tức khắc xông đến vây bắt bọn chúng.”
 
“Thôn Quế Hoa chỉ phái  bảy kẻ,  mà dám đến đây trộm lương thực, thật nực   .”
 
Phạm Khắc Hiếu
“Vậy bảy tên  xử lý thế nào?”
 
“Bọn chúng  kịp  tay,   tang chứng rõ ràng, đành  thả.”
 
“Lần  ngàn vạn  chớ la sớm như , bắt kẻ trộm ắt   tang chứng, cứ để bọn chúng trộm   hẵng bắt , trực tiếp đưa đến quan phủ xử lý.”
 
“E là     ,   Lý Chính thôn Quế Hoa  triệu tập cuộc họp, buộc mấy kẻ trong thôn bọn họ   đến thôn Đại Hà gây sự nữa,  đồn thể diện mất sạch.”
 
Trình Loan Loan khẽ  : “Ta chỉ hiến chút ý kiến mà thôi, chủ yếu vẫn là nhờ   đồng lòng hiệp lực, mới bảo    bộ lương thực trong thôn.”
 
Nàng , đáy mắt như  ánh sáng rọi qua, lấp lánh lạ thường.
 
Mọi   nàng, khẽ sửng sốt. Sao trông Triệu Đại tẩu    vẻ trắng trẻo hơn nhiều, khí chất cũng chẳng giống  .
 
Ngày  nàng là kẻ chỉ   lóc om sòm, bây giờ    phần điềm đạm, đoan trang.
 
Trình Loan Loan  nhiều ánh mắt  chằm chằm như , trong lòng cảm thấy bối rối  hiểu.
 
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/ac-mau-chuyen-sinh-thanh-hien-the/chuong-57.html.]
Nàng khẽ hắng giọng, đoạn cất lời: “Ta  đến Triệu gia xem thử.”
 
Nàng cất bước  về phía Triệu gia.
 
Đám phụ nhân  tiếp tục bàn tán.
 
“Chẳng  Triệu đại tẩu  ầm ĩ náo loạn, đoạn trở mặt với Triệu lão thái thái , cả năm nay nàng   từng bước chân qua ngưỡng cửa Triệu gia.”
 
Vân Mộng Hạ Vũ
 
“Đều là  một nhà, dẫu xương  gãy vẫn còn gân nối, thật sự  thể cả đời  qua  với  ?”
 
“Nói cũng ...”
 
Trình Loan Loan  ở cửa Triệu gia, cất tiếng gọi: “Nương ,   ở nhà ?”
 
Triệu lão thái thái  thấy tiếng, bước qua ngưỡng cửa   liền  sửng sốt.
 
Tuy rằng  gần đây quan hệ với đại phòng   thiết hơn nhiều, nhưng  khi dọn  riêng, đại tức phụ vẫn  từng đích  đến đây.
 
Bây giờ đột nhiên tới, trong lòng lão thái thái  khỏi hoảng hốt.
 
Liên tưởng đến việc nàng  đưa thức ăn đến mấy ngày qua, đây là  mở miệng bàn chuyện dọn về ?
 
Đợi lát nữa mặc kệ ả tiện nhân  lấy cớ gì  nữa, mặc kệ ả  lóc  , bọn họ cũng  thể mềm lòng!
 
Triệu lão thái thái bình thản cất lời: “Nương Đại Sơn,  ngươi  đến đây?”
 
Tôn thị cũng từ trong phòng bước : “Đại tẩu, mời  trong .”
 
Trình Loan Loan   trong,   chiếc ghế thấp đối diện hai ,  một thoáng suy nghĩ, nàng bèn mở miệng: “Hôm nay  đến đây chủ yếu là   ngóng về một .”
 
Tôn thị cúi đầu, đảo mắt khinh thường.
 
Đại tẩu rõ ràng đến là vì bàn chuyện dọn về,  thẳng  chẳng  dễ hơn , việc gì  quanh co lòng vòng thế .
 
Triệu lão thái thái vẫn  bình tĩnh: “Ngươi  .”
 
“Một cô nương họ Tôn, nhũ danh Thủy Cần.” Trình Loan Loan : “Hình như ở thôn Quế Hoa,   nương  từng  nhắc đến cô nương  ?”
 
Triệu lão thái thái chân  bước khỏi đại môn, chẳng ghé qua cửa nhỏ, phạm vi hoạt động chính là thôn Đại Hà, đương nhiên là  từng  qua.