Mời Quý độc giả  bên 
 
để tiếp tục   bộ chương truyện!
 
Bốn năm trăm , xấp xỉ một nửa thôn dân Đại Hà thôn , chỉ cần cai quản thích đáng, hẳn sẽ  khiến cả một huyện rơi  cảnh hỗn loạn quá mức.
 
Hơn nữa, xem  Thẩm Huyện lệnh  sớm liệu định , tình thế hẳn sẽ chẳng đến mức gay go.
 
Sau khi bàn bạc xong chuyện chính, Trình Loan Loan cúi  cáo từ.
 
“Chờ một lát.” Thẩm Huyện lệnh gãi gãi tai: “Phòng bếp huyện nha đang sửa soạn ngọ thiện, chi bằng Tuệ nhũ nhân nán  dùng bữa  hẵng rời ?”
 
Vừa  khi bàn bạc việc công,   năng rõ ràng, mạch lạc và ngay thẳng.
 
Giờ đây khi đề cập tới tư tình, tay chân  thoắt cái  trở nên luống cuống, chẳng  nên đặt  .
 
Trình Loan Loan cũng  đau đầu.
 
Lần  nàng   rõ ràng , cớ  vị Huyện lệnh đại nhân  vẫn  chịu từ bỏ ý định?
 
Nàng khẽ , đáp lời: “Nếu  lão phu nhân ở đây,  tất nhiên sẽ dùng một bữa cơm với bà. Nếu   bà,  sẽ chẳng nán  lâu thêm.”
 
Ý tứ trong lời   hiển hiện rõ ràng, phàm là kẻ   ngu dốt thì đều  thể thấu hiểu.
 
Thẩm Huyện lệnh lộ vẻ mặt thất vọng, cả khuôn mặt cúi gằm xuống,  buồn bã cất lời: “Vậy  thể  phiền Tuệ nhũ nhân mang chút đồ ăn về cho Tiểu Chính chăng?”
 
Trình Loan Loan đương nhiên sẽ  cự tuyệt việc nhỏ .
 
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/ac-mau-chuyen-sinh-thanh-hien-the/chuong-570.html.]
Huyện lệnh Thẩm nhanh chóng chuẩn  đồ đạc, chỉ chốc lát   xách hai bọc vải lớn đến: “Bọc  là y phục đông của Tiểu Chính, còn bọc  là những bản luận mẫu của kỳ thi viện mà   mua từ Hồ Châu về, Tiểu Chính và Trình Chiêu đều  phần cả….”
 
Trình Loan Loan nhận lấy hai bọc vải  : “Thẩm đại nhân,   xin cáo từ.”
 
Nàng xoay  rời khỏi huyện nha.
 
Huyện lệnh Thẩm khẽ thở dài, trong lòng thầm than    liệu tính  … Khó nghĩ vô cùng.
 
Viên sư gia thu trọn tình cảnh   đáy mắt, tiến đến, cất lời: “Gần đây, một thương nhân giàu   ghé Bình An huyện của chúng . Nghe  y đến vì chuyện buôn bán xà phòng, theo lời gã sai vặt bên cạnh thuật , vị Cao chưởng quầy  là đến vì bí quyết điều chế xà phòng. Tuệ nhũ nhân  lập phường sản xuất tại gia, lẽ nào   thể bán bí quyết điều chế cho  khác?”
 
Huyện lệnh Thẩm nhíu mày: “Chỉ là một thương nhân nhỏ mọn mà cũng dám vọng tưởng bí quyết  ăn của một nhũ nhân cửu phẩm ư?”
 
“Cái Cao gia  cũng chẳng  tầm thường.” Viên sư gia hạ giọng: “Cao gia  một vị đại quan ngũ phẩm, khiến cả Cao gia gà ch.ó thăng thiên. Cao chưởng quầy  là chi thứ của Cao gia, ỷ  danh tiếng chi chính mà diễu võ giương oai khắp chốn… Tuệ nhũ nhân chỉ là nhũ nhân cửu phẩm,  mặt đại quan ngũ phẩm quả thật chẳng đáng bận tâm. Nếu đại nhân  tay giải quyết đại sự bậc  cho Tuệ nhũ nhân, ắt trong lòng nàng sẽ cảm động, khắc ghi  dứt, tất sẽ cùng đại nhân….”
 
“Thật nực !” Huyện lệnh Thẩm đập bàn: “Chỉ là một chưởng quầy kinh doanh của chi thứ mà thôi, e rằng Cao đại nhân còn chẳng  ,  mà cũng dám ỷ  danh tiếng Cao đại nhân mà đến Bình An huyện  gây sự. Viên sư gia, ngươi mau chóng sắp xếp  điều tra xem trong mấy ngày Cao chưởng quầy  đến Bình An huyện, y  lừa gạt, ức h.i.ế.p ai chăng. Nếu quả  chuyện , lập tức bắt  đến đây để  đích  thẩm vấn.”
 
Viên sư gia vội vàng can gián: “Đại nhân, việc  chẳng cần vội, cứ đợi thêm một thời gian nữa xem .”
 
Huyện lệnh Thẩm khó hiểu: “Vì   đợi?”
 
Vân Mộng Hạ Vũ
 
“Phải đợi tên Cao chưởng quầy  hung hăng tìm đến Tuệ nhũ nhân,  đợi y ỷ thế h.i.ế.p ,  đợi đến khi Tuệ nhũ nhân tuyệt vọng chẳng còn sức đáp trả, đại nhân mới xuất hiện tựa thần tiên.” Viên sư gia thao thao bất tuyệt như một  kể chuyện: “Một nhà Tuệ nhũ nhân  tên Cao chưởng quầy ép đến đường cùng, khi đang  giao  bí quyết điều chế xà phòng, đại nhân đột ngột xuất hiện thì mới tạo  hiệu quả  hùng cứu mỹ nhân, Tuệ nhũ nhân mới  thể khắc cốt ghi tâm  quên…”
 
Phạm Khắc Hiếu
“Nếu quả đúng như ,   khác chi phường cường bạo dân nữ ư?” Huyện lệnh Thẩm chậm rãi : “Tình yêu từ sự tính toán và chấp niệm là hèn hạ nhất, cũng chẳng thể lâu bền. Huống hồ,  cũng   thấy nàng rơi  tình cảnh bế tắc,  còn đường lui… Viên sư gia, đừng ngẩn ngơ ở đó nữa, mau sắp xếp   điều tra chưởng quầy họ Cao  .”
 
Viên sư gia mấp máy môi, còn   thêm đôi lời nhưng cuối cùng chỉ đành thốt lên một tiếng: “Vâng.”