Mời Quý độc giả  bên 
 
để tiếp tục   bộ chương truyện!
 
Khi chim nhạn  mang tới, dân làng  hiểu rõ sự tình, tức thì vây quanh hiếu kỳ.
 
“Thật  quá, Nhị Cẩu  ưng ý tiểu thư nhà ai !”
 
“Nương nhà Đại Sơn đúng là   đại sự  lo. Đến giờ chuẩn  sính lễ, chúng  mới  Nhị Cẩu sắp cưới thê tử .”
 
“Mau  , rốt cuộc là thiên kim nhà ai!”
 
Nếu ở giai đoạn vấn danh mà nhà gái đồng ý cho sinh thần bát tự thì việc hôn sự xem như  thành. Lúc   cho   cũng chẳng sợ tổn hại đến thanh danh.
 
Trình Loan Loan  : “Người    đều , chính là Oánh Oánh đó thôi.”
 
“Trời đất ơi, là Đại tiểu thư Tào gia!”
 
“Tào gia giàu  đến nỗi xây  một tòa trạch viện nguy nga trong thôn,  gạch xanh lát nền. Hồi môn của Đại tiểu thư Tào gia ắt hẳn chẳng thiếu thốn gì!”
 
“Các ngươi xem kìa, sính lễ nương nhà Đại Sơn chuẩn  cũng   ít, hai chiếc xe ngựa còn e  đủ đó chứ.”
 
“Sau  nhà của nương nhà Đại Sơn khẳng định sẽ khác xưa nhiều lắm!”
 
Trình Loan Loan mở miệng : “Chờ tới lúc  hôn lễ,  sẽ mời   đến uống chén rượu hỉ. Còn bây giờ, chúng   nhanh chóng tới trấn Hà Khẩu.”
 
Người  dạt sang hai bên, nhường lối.
 
Xe ngựa chậm rãi khuất dạng  con đường lớn của thôn Đại Hà.
 
“Ta vẫn còn nhớ rõ, thuở  khi Đại Sơn cưới tức phụ,  sự đều hết mực tằn tiện.” Trương bà nương đợi chiếc xe ngựa khuất bóng, mới thâm trầm cất lời: “Đại Sơn dẫu  cũng là trưởng tử, Tuệ Nương cũng là đại tức phụ của Triệu gia,  mà sính lễ  kém xa tức phụ của Nhị Cẩu. Chờ khi tức phụ Nhị Cẩu  cửa, chẳng  vị đại tẩu như Tuệ Nương sẽ  hạ thấp một bậc ?”
 
“Cái đồ mồm mép hiểm độc nhà ngươi!” Triệu lão thái thái lập tức mắng xối xả: “Trương Đại Cương giờ   thành thật  ăn , ngươi là bậc trưởng bối  còn lắm điều như ! Chuyện nhà Triệu  can dự gì đến nhà Trương các ngươi, còn dám thốt thêm một lời,  sẽ xé toang miệng ngươi !”
 
Khí thế lấn át của Triệu lão thái thái xưa nay chẳng ai dám khinh thường. Trương bà nương bĩu môi, cuối cùng  dám  thêm gì, mặt mày xám xịt bỏ .
 
Lão thái thái phất phất tay: “Thôi chớ tụ tập nữa, xem đủ náo nhiệt  thì mau trở về  việc ! Kẻ nào lười biếng sẽ  trừ một văn tiền công!”
 
Đám đông lập tức giải tán.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/ac-mau-chuyen-sinh-thanh-hien-the/chuong-576.html.]
 
Bà lão  đầu ,  Ngô Tuệ Nương  : “Tức phụ Đại Sơn, cháu đừng để tâm những lời của Trương bà nương…”
 
“A nãi, cháu hiểu mà.” Ngô Tuệ Nương mỉm  : “A nãi  lo cháu suy nghĩ nhiều mà bù đắp cho cháu , a nãi cứ yên lòng.”
 
Triệu lão thái thái lúc  mới cảm thấy an tâm.
 
Bà sợ nhất là  trong nhà  đồng lòng, một khi trong gia đình  kẻ sinh  lòng  khác, thì ngôi nhà  sớm muộn cũng tan nát,  kiếm  bao nhiêu bạc cũng thành vô dụng.
 
Mà giữa đám  đang tản  ,  một bóng dáng mảnh khảnh vẫn chần chừ   rời .
 
Đó là tức phụ của Triệu Thụ Căn, Tôn Thủy Cần.
 
Kể từ khi Trình Loan Loan  sắc phong Tuệ Nhũ nhân, nàng  gần như mỗi ngày đều sống trong sự hối hận khôn nguôi, cả  gầy rộc  trông thấy.
 
Giờ đây, tận mắt chứng kiến Triệu Nhị Cẩu mang theo cả xe ngựa  hỏi cưới, nỗi hối hận trong lòng nàng  dâng trào đến tột cùng.
 
Hối hận hóa thành sự thống khổ tựa sóng biển cuộn trào, nhấn chìm cả  thể nàng.
 
Lúc , đoàn  của Trình Loan Loan  tới trấn Hà Khẩu.
 
Khi còn ở ngoài thành,  thấy rõ sự tình,  bước chân  trấn  thấy  đường  vô  lưu dân đang khất thực. Đa phần họ đều dắt theo  già trẻ nhỏ, nào là đôi vợ chồng trẻ mang theo cha  già yếu  nhi đồng,  thể lam lũ, gầy guộc như củi khô, thấy   đến là lập tức vây quanh cầu xin.
 
Nhẩm tính sơ qua, ở đầu đường ước chừng  đến năm sáu chục  ăn xin.
 
Nói cách khác, lưu dân  dần dần tràn  nơi đây. Qua vài ngày nữa, khi  lượng lưu dân còn tiếp tục gia tăng, thì nội thành trấn Hà Khẩu cũng  thể chứa nổi, cửa thành ắt sẽ đóng chặt.
 
Mà một khi cửa thành đóng , đám lưu dân chắc chắn sẽ đổ dồn sang các thôn trấn lân cận.
 
Vân Mộng Hạ Vũ
 
Đường xá của trấn Bình An e rằng cũng sẽ sớm hóa thành cảnh tượng như thế .
 
Triệu Nhị Cẩu  bên ngoài cầm cương, bởi đang chạy trong trấn nên tốc độ xe  chậm, chỉ bằng bước chân  thường.
Phạm Khắc Hiếu
 
Bỗng chốc, một phụ nhân sắc mặt vàng vọt đột nhiên lao   đầu xe ngựa, trong tay còn ôm một nhi đồng độ ba bốn tuổi.
 
“Con của   mấy ngày   gì bỏ bụng, cầu xin các ngài cứu nhi tử của , cầu xin các ngài…”