Mời Quý độc giả  bên 
 
để tiếp tục   bộ chương truyện!
 
Tào Oánh Oánh nở một nụ   thiện với Mạnh di nương.
 
Mạnh di nương thoáng chốc hiểu , Đại tiểu thư  bảo hộ cho  . Nếu nàng còn  tỏ tường thì cam chịu  phu nhân xử tử.
 
Nàng bật dậy  qua, quỳ gối  mặt Tào Oánh Oánh: “Cám ơn Đại tiểu thư  trả  sự trong sạch cho  . Đại ân đại đức của Đại tiểu thư,   suốt đời khó quên.”
 
Tề thị tức giận vỗ bàn: “Thật sự là phản ! Khi nào thì đến lượt một nữ nhân sắp xuất giá  chủ Tào gia?”
 
“Oa oa oa, đại tỷ thật tệ hại!”
 
Nhi tử nhà họ Tào chợt  ré lên ầm ĩ,  dậy đá  chân Tào Oánh Oánh một cước.
 
Sắc mặt Triệu Nhị Cẩu trầm xuống, đưa tay xách cổ áo  của nhi tử nhà họ Tào lên.
 
“Thả ! Thả !” Nhi tử nhà họ Tào lớn tiếng gào thét: “Ta  cần   gì hết. Cơ nghiệp Tào gia đều thuộc về , bất kỳ ai cũng   cướp đoạt của . Người , kéo Mạnh di nương xuống, đ.á.n.h c.h.ế.t hài tử nghiệt chủng trong bụng ả  ….”
 
Sắc mặt Tào Đức Phúc đột nhiên biến đổi.
 
Nhi tử của  mới bảy tuổi,    thể tâm địa độc địa như .
 
Cho dù hài tử trong bụng Mạnh di nương   cốt nhục nhà Tào thì đ.á.n.h c.h.ế.t như  cũng quả là tàn nhẫn vô cùng.
 
Hắn  chằm chằm Tề thị, nghiến chặt răng : “Ngươi dạy dỗ nhi tử như  hả? Trên đời    một độc phụ đến thế?”
 
Hắn đưa tay lên, dùng hết sức lực tát một cái thật mạnh.
 
Vân Mộng Hạ Vũ
 
“Không  đ.á.n.h mẫu  !”
 
Nhi tử nhà họ Tào rống lên một tiếng,  nhào tới c.ắ.n  mu bàn tay Tào Đức Phúc.
 
May mắn Triệu Nhị Cẩu  bên cạnh, kịp thời ngăn , nếu  mu bàn tay của Tào Đức Phúc chắc chắn  rách da chảy máu.
 
“Người !” Tào Đức Phúc hét lớn: “Giải phu nhân và thiếu gia , tách riêng  trông giữ, đêm nay  sẽ tiếp tục xử lý việc .”
 
Tôn quản sự gật đầu: “Vâng, lão gia.”
 
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/ac-mau-chuyen-sinh-thanh-hien-the/chuong-581.html.]
Y khẽ phất tay, bốn v.ú già lực lưỡng lập tức ghìm chặt Tề thị, trong khi bốn tên tiểu tư tiến đến khiêng tiểu nhi Tào gia  ngoài.
 
Tiểu nhi Tào gia vẫn  ngừng òa  t.h.ả.m thiết.
 
Ngược , Tề thị câm nín  phần nào, song đáy mắt nàng   phủ đầy oán hận thâm độc.
 
Khi hai  con kẻ   giải , Mạnh di nương cũng  thị nữ dìu  hậu viện, bấy giờ, đại sảnh cuối cùng cũng   tĩnh lặng.
 
“Khiến Tuệ nhũ nhân  chê  cho.” Tào Đức Phúc thở dài thườn thượt, đoạn : “Hậu viện Tào gia chúng  quả thực chẳng mấy khi  yên bình.”
 
Trình Loan Loan lên tiếng: “Tiểu thiếu gia Tào gia quả là ngỗ nghịch,  lẽ Tào gia chủ nên quan tâm nhiều hơn đến việc dạy dỗ.”
 
Tào Đức Phúc  , lập tức khiêm tốn hỏi : “Nhiều thế hệ Tào gia  đều lương thiện thuần hậu, gia phong nghiêm cẩn. Nhi tử   thành  nông nỗi , hẳn là  chịu ảnh hưởng của độc phụ Tề thị .  Tề thị  là  mẫu của đứa trẻ, dù  cũng  tiện….”
 
“Nếu  mẫu mà thiếu đức hạnh, thì nên xem xét  việc giao phó cho  khác răn dạy.” Trình Loan Loan nhàn nhạt : “Hài tử còn nhỏ, vẫn  thể răn dạy, uốn nắn, đợi   trưởng thành ,  hối cũng chẳng còn kịp nữa.”
 
Tào Đức Phúc gật gù: “Lời Tuệ nhũ nhân quả là chính xác. Ta  tận lực tìm kiếm một cách nhanh chóng một  chuyên trách chăm sóc đứa trẻ,  cho phép Tề thị tiếp tục can thiệp  việc giáo dưỡng nữa…. Về phần Tề thị, cứ để nàng  an tịnh trong từ đường, ngày ngày ăn chay niệm Phật .”
 
Trình Loan Loan cũng chẳng nghĩ Tề thị  thể an phận thủ thường, song Tào Đức Phúc  hạ  quyết tâm như , quả là khó . Là một  ngoài, nàng chỉ nên can thiệp đến mức  mà thôi.
 
Lúc rời khỏi Tào gia, nàng kéo Tào Oánh Oánh , dặn dò riêng: “Sau , tâm tư của  kế con hẳn sẽ dồn hết  Mạnh di nương. Nếu con  đối đầu đến cùng với  kế, thì  dốc hết sức lực bảo vệ hài tử trong bụng Mạnh di nương cho đến khi nó  đời….”
 
Tào Oánh Oánh gật gù: “Tiểu nữ  rõ.”
 
Nếu như Mạnh di nương sinh hạ  một nhi tử,   dạy dỗ thật , thì gia nghiệp Tào gia    chắc  thuộc về tiểu  con.
 
Tuy các thương gia họ coi trọng sự khác biệt giữa đích tử và thứ tử, song cũng chẳng đến mức khắc nghiệt. Rốt cuộc thì   kế thừa gia nghiệp  là kẻ thông minh lanh lợi.
 
Phụ  nàng xưa  nào  thông minh gì cho cam,    thể kế thừa Tào gia chứ? Chẳng qua a gia a nãi chỉ  mỗi  phụ  là nhi tử mà thôi….”
 
“Tiểu thư nhất định  bảo vệ  bản .” Triệu Nhị Cẩu khẽ hắng giọng, : “Nếu  việc cần giúp đỡ, cứ sai  truyền tin đến thôn Đại Hà, bất cứ lúc nào  cũng  thể tới đây một chuyến.”
 
Gương mặt tươi tắn của Tào Oánh Oánh bỗng chốc đỏ ửng, nàng khẽ khàng đáp lời,  ngượng ngùng núp  lưng Tào Đức Phúc.
 
Tào Đức Phúc sai  chuyển hết  quà đáp lễ lên xe ngựa. Quà đáp lễ của lễ hạ sính vốn   xem trọng, nên Tào Đức Phúc  mời chuyên gia đến sắp xếp,  một ai  thể tìm  bất kỳ sai sót nào.
 
Xe ngựa chậm rãi lăn bánh, Triệu Nhị Cẩu giật dây cương, đầy lưu luyến đưa mắt  về phía Tào Oánh Oánh.
 
“Vẫn còn  ngắm mãi thế ?” Bà mối Triệu trêu chọc: “Đợi thêm bốn năm tháng nữa là  thành  , còn  cả đời để mà  ngắm đó.”
Phạm Khắc Hiếu
 
Trong lòng Triệu Nhị Cẩu khẽ dâng lên cảm giác ngọt ngào xen lẫn chua xót, thời gian gần nửa năm quả là quá đỗi dài lâu.