Mời Quý độc giả  bên 
 
để tiếp tục   bộ chương truyện!
 
Tí tách.
 
Nước suối rỉ  từ khe đá, nhỏ giọt xuống đất  thấm  mạch nước ngầm.
 
Bốn tiểu tử vây quanh, nét mặt hiện rõ vẻ kinh ngạc.
 
Phạm Khắc Hiếu
Trên mặt Triệu Nhị Cẩu tràn đầy vẻ  thể tin nổi: "Nương,    thông tuệ đến thế? Làm   dùng cây ngải để tìm nước? Nương     điều đó?"
 
Đương nhiên Trình Loan Loan sẽ   là do nàng từng  sách. Nàng   vẻ thâm trầm: "Khi còn nhỏ, trạc tuổi Tứ Đản,  vẫn còn ở với thái thái. Có  thái thái mời một lang trung đến để xông ngải cứu,  nhớ rõ vị lang trung   rằng ngải cứu  tác dụng hút ẩm. Mà hút ẩm thì há chẳng  liên quan đến nguồn nước ? Nhờ nhớ  điều ,  bèn liều  thử một phen, nào ngờ  may mắn tìm  mạch nước quý giá ."
 
Hai mắt Triệu Tứ Đản sáng lên: "Nương,  thật lợi hại!"
 
Vân Mộng Hạ Vũ
 
Triệu Đại Sơn cũng phấn khởi khôn xiết: "Không sợ hết nước uống nữa ! Nước suối  núi ngọt quá chừng!"
 
Triệu Tam Sơn vỗ vỗ ngực: "Từ giờ trở , công việc gánh nước cứ xin giao cho con, con sẽ gánh một ngày bốn ."
 
"Lên núi mất nửa giờ,  về thì mất một giờ, một ngày bốn ,  là mất hết nửa ngày. Lẽ nào các con cứ thế mà rảnh rang mỗi ngày ư?" Trình Loan Loan tức giận : "Tìm  nguồn nước chẳng  điều trọng yếu nhất. Nếu  thể nghĩ cách đưa nước về tận nhà thì mới thực sự đáng nể."
 
Bốn tiểu tử  rơi  trầm tư.
 
Ngoại trừ gánh nước, bọn họ  thể nghĩ   cách nào khác…
 
Nghĩ tới nghĩ lui, Triệu Tứ Đản vẫn  nghĩ   cách gì. Đôi mắt đen láy  quanh tìm kiếm, đột nhiên kêu lên: "Nhị ca,  xem kìa, bên    Tôn Thủy Cần tỷ ?"
 
Trình Loan Loan  qua, quả nhiên thấy Tôn Thủy Cần ở bên . Nha đầu  từ sáng sớm  đến thôn Đại Hà, cớ  đến giờ vẫn  hồi thôn?
 
Hơn nữa, bên cạnh còn  thêm một tiểu tử. Tiểu tử  dường như cũng là dân thôn Đại Hà, tên là Triệu Thiển Căn. Khuôn mặt Triệu Thiển Căn lúc   đỏ bừng, thoạt  bộ dáng , há chẳng  giống hệt vẻ si mê của Nhị Cẩu ?
 
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/ac-mau-chuyen-sinh-thanh-hien-the/chuong-59.html.]
Khuôn mặt Triệu Nhị Cẩu rạng rỡ hẳn lên, nhấc chân  chạy qua.
 
[]
 
"Con định  chi?" Trình Loan Loan mau lẹ túm chặt lấy , "Con  thấy Tôn cô nương đang  cạnh Triệu Thiển Căn ư? Bấy giờ con mà  qua, há chẳng  phiền bọn họ ?"
 
Có  phiền   cũng   là việc đáng bận tâm, mà chủ yếu là nàng  xem Tôn Thủy Cần và tiểu tử   mối quan hệ thế nào.
 
Triệu Nhị Cẩu  qua đó, nhưng Tôn Thủy Cần cùng Triệu Thiển Căn   về phía bên .
 
Năm  con bọn họ  ở nơi thấp nhất giữa hai ngọn núi. Nhờ  nguồn nước dồi dào, cây cối  càng rậm rạp, vì thế mà bóng dáng bọn họ  che khuất.
 
"Thiển Căn ca, chớ vứt nó …" Giọng  Tôn Thủy Cần dịu dàng khôn tả, "Cứ  theo con đường , chẳng mấy chốc sẽ tới thôn Quế Hoa,   thể tự   về."
 
Triệu Thiển Căn  ngây ngô, cầm một túi lương thực trong tay đưa qua: "Nếu thiếu thì tới tìm ."
 
"Đa tạ Thiển Căn ca."
 
Tôn Thủy Cần nở nụ  ngại ngùng, đôi mắt long lanh khiến lòng   khỏi xao động.
 
Triệu Nhị Cẩu sững .
 
Trình Loan Loan chỉ còn  lắc đầu ngán ngẩm.
 
Đến kẻ ngốc cũng nhận  Tôn Thủy Cần đang "nuôi cá" ở thôn Đại Hà.
 
Không  nàng   nuôi  bao nhiêu con, thằng ngốc Nhị Cẩu nhà  hẳn là một trong những con cá trong ao của nàng . Dù  trông thấy rõ ràng cảnh tượng mập mờ của Tôn Thủy Cần và Triệu Thiển Căn, thế mà tiểu tử ngốc nhà  vẫn cứ mê   thôi.
 
Việc   với , quả thực quá đỗi gian nan.
 
"Thủy Cần tỷ  tìm nhị ca mượn lương thực, cớ   còn tìm cả Thiển Căn ca?" Triệu Tứ Đản tỏ vẻ khó lòng thấu tỏ, "Thủy Cần tỷ  thật xinh ,  vốn ngỡ nàng chỉ  như  với riêng nhị ca thôi chứ."
 
Trình Loan Loan thầm khen đứa con trai út. Nếu nhị nhi tử còn    điều , e rằng thật chẳng còn t.h.u.ố.c chữa.