Mời Quý độc giả tiếp tục theo dõi nội dung chương truyện tại đây!
 
Triệu lão thái thái giả như vô tình, khẽ cất lời: "Lý chính của chúng  , pháp luật  trách đám đông, hơn trăm  các ngươi đến thôn Đại Hà gây sự, ngay cả vị Huyện lệnh đại nhân cũng khó lòng xử trí nổi. Cho nên lý chính quyết định, chỉ cần nộp mười kẻ ác nhất lên quan phủ. Ngươi  thể bí mật  cho  , mười kẻ gây chuyện ác nhiều nhất, sáng mai trời  hửng sẽ đưa chúng lên đường."
 
Đôi mắt của tiểu hỏa tử bỗng sáng rực, lời  ý tứ chính là, dù    , những kẻ  cũng chẳng thể tìm  gây phiền toái nữa.
 
Hắn liền tức khắc cất lời: "Vương Hắc Tráng, Lý Hạ..."
 
"Khoan ." Triệu lão thái thái khẽ phất tay, gọi Ngô Tiểu Chùy  gần, "Được , ngươi cứ tiếp tục  ."
 
Tên tiểu tử  cứ việc khai tên, Ngô Tiểu Chùy sẽ phụ trách ghi chép.
 
Tiểu tử  liếc mắt một cái, nét chữ  chỉnh tề, ngay ngắn, phi phàm vô cùng, đơn thuần một hài tử trong thôn      chữ ư?
 
Hắn ngẩng đầu phóng tầm mắt lướt qua,  bắt gặp một hài tử bảy tám tuổi đang chăm chú  chữ.
 
Bên cạnh mỗi một lưu dân đều  một lão thái thái hiền từ hòa nhã phụ trách hỏi han, một hài tử từng  sách phụ trách ghi chép, khung cảnh hòa nhã đến lạ lùng.
 
Bọn lưu dân  cũng đều là từ trong thôn trốn tới đây, bọn họ cũng là thôn dân, thế nhưng, chốn quê hương của bọn , nào  ai    ...
 
Ngôi thôn  cùng thôn cũ của bọn  quả thực khác biệt một trời một vực, chẳng trách  sản sinh  một Tuệ Nhũ nhân như thế, và cũng chẳng trách bọn  bại trận thê thảm...
 
Mỗi  khai báo mười cái tên,  khi ghi chép , Triệu lão thái thái liền thu xếp ban cho mỗi  một chén thuốc.
 
Sau khi uống hết chén t.h.u.ố.c , Lý chính cất giọng xướng tên.
 
Mười   nhắc tên nhiều nhất sẽ  xách  riêng, trói thành một khối, nhốt  chuồng heo. Đây thuộc về phạm trọng tội,   sẽ giao cho quan phủ xét xử.
 
Hơn hai mươi   nhắc đến ít hơn cũng  trói gô, giam  chuồng bò trong thôn. Đây là phạm tội khinh hình, nếu  lòng hối cải, sẽ  xét .
 
Còn  những    nhắc tên thì sẽ giam giữ trong một khu vực giới hạn ở rìa thôn, nghiêm cấm tự do  .
 
"Tất cả hãy lắng tai  kỹ đây!" Lý chính cất cao giọng , "Bát cháo các ngươi  nuốt xuống họng,  là bát cháo đầu tiên thôn Đại Hà ban phát, cũng là bát cháo cuối cùng."
 
Nghe xong lời , ai nấy đều hoảng sợ tột độ.
 
"Đây là định bỏ mặc bọn  c.h.ế.t đói ư?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/ac-mau-chuyen-sinh-thanh-hien-the/chuong-610.html.]
 
"Bọn    chủ tâm  điều ác, chỉ vì  bức bách mà thôi."
 
"Cầu xin Lý chính khai ân, thả bọn  một con đường sống!"
 
"Các ngươi  phạm  lầm, thả các ngươi  là chuyện tuyệt đối  thể!" Lý chính hừ lạnh , "Muốn  cháo ăn,  thì  tự dùng đôi tay  mà kiếm lấy! Mỗi  trong thôn Đại Hà đều tự nuôi sống bản  bằng chính đôi tay của , chẳng ai dư thừa lương thực để nuôi báo cô các ngươi.  các ngươi  thể  việc để đổi lấy lương thực! Ví dụ, trong thôn cần  trồng cây, trồng mười cây sẽ  đổi một chén cháo! Trong thôn cũng cần  nhiều củi khô, ba mươi cân củi khô cũng  thể đổi lấy một chén cháo..."
 
Tất cả lưu dân lập tức òa  nức nở.
 
Lúc bọn họ nơi ngoại thành Bình An huyện, cả ngày chẳng cần động tay động chân cũng  thể nhận  hai chén cháo. Dẫu là cháo loãng, nhưng cái thứ   mà hưởng , nuốt  bụng quả thực là dễ chịu khôn cùng.
 
Phạm Khắc Hiếu
Nào ngờ giờ đây, bọn họ   lao động cật lực mới mong  miếng ăn.
 
Vân Mộng Hạ Vũ
 
Thật sự là  lừa gạt thê t.h.ả.m !
 
"Nếu ai nửa đường bỏ trốn thì luận xử theo trọng tội ác tính, giao cho Huyện lệnh đại nhân định đoạt!" Lý chính giọng điệu băng giá, "Làm sai thì  trả giá đắt, hy vọng các ngươi sẽ khắc cốt ghi tâm bài học !"
 
Lý chính dứt lời, vung tay áo  rời  ngay.
 
Hắn đóng vai ác, Trình Loan Loan đóng vai thiện, cất giọng ôn hòa : "Đêm đông lạnh buốt xương, đội tuần tra trong thôn sẽ dựng những gian nhà tranh ngay trong đêm nay, mười  một gian, trong thôn sẽ ban phát vài chiếc chăn rơm."
 
Chăn rơm là loại hai lớp vải thô, ở giữa nhét rơm khô, cũng miễn cưỡng đủ để chống chọi giá lạnh.
 
Những lưu dân   tức thì cảm động rơi lệ.
 
Bọn họ từ phía nam trốn đến chốn , suốt từ hạ sang đông, mặc   vẫn là y phục mỏng manh, mỗi đêm   nơi trú ẩn, chỉ một đêm thôi cũng  thể khiến vài  c.h.ế.t cóng.
 
Nào ngờ, trong thôn   mà  dựng nhà tranh cho bọn ,  còn ban chăn mền, bọn  quả là gặp  Bồ Tát sống !
 
"Đa tạ Tuệ Nhũ nhân!"
 
"Tuệ Nhũ nhân đại ân đại đức, cả đời bọn  khó lòng quên !"
 
Những lưu dân  đồng loạt quỳ rạp xuống đất.