Kính mời quý độc giả theo dõi phần tiếp theo của chương truyện!
 
Thảm trạng những thôn khác 2
 
“Ngươi hiểu rõ điều gì ?” Triệu lão thái thái bước qua cánh cửa tiến , cất tiếng: “Ta hỏi mấy phụ nhân , các nàng  lúc  cả  tê dại, khóe miệng co giật,  khống chế  mà ngã xuống… Triệu chứng  há chẳng  giống hệt triệu chứng của Triệu Phú Quý lúc  … Con dâu trưởng, đây nhất định là do lão đại  trời phù hộ thôn Đại Hà chúng ,  ?”
 
Trình Loan Loan lập tức biểu thị đồng tình: “ , đúng , nhất định là Triệu Hữu Kim. Hắn đang bảo vệ thê nhi, bảo vệ mỗi  trong thôn .”
 
“Tiểu Hạ, ngươi   Triệu Hữu Kim là ai ? Chính là đại nhi tử của , là phu quân của biểu tỷ ngươi, là cha ruột của bốn tiểu tử Đại Sơn đó.” Triệu lão thái thái như  phần vinh dự mà : “Lão đại nhà chúng  lúc còn sống cũng  trượng nghĩa, trong thôn nhà ai  chuyện gì,  đều   hai lời mà  hỗ trợ. Hắn  thể cường tráng, một   thể đ.á.n.h cả bảy tám kẻ. Bởi vì quá lợi hại nên liền  tòng quân,   ngờ tới…  mà lão đại nhà chúng  cho dù c.h.ế.t, cũng vẫn lợi hại hơn so với  nhiều  còn sống đó… Tiểu Hạ, đừng thấy ngươi võ công cao cường, thật sự đối đầu với  nhà chúng , ngươi  chắc   phần thắng …”
 
Khóe miệng Trình Loan Loan khẽ giật giật.
 
Triệu Hữu Kim chỉ là một hán tử nông thôn bình thường, thể hình cường tráng một chút, khí lực lớn hơn một chút,  một vài chiêu thức mà thôi… Dưới con mắt của mẫu  Triệu lão thái thái,   trở thành cao thủ võ lâm  thể so bì cùng Hạ Tiêu…
 
“Nương, chúng    chuyện  nữa.” Trình Loan Loan cắt ngang lời khoe khoang về nhi tử của lão thái thái: “Bệnh dịch  sắp  khống chế   , phường xà phòng ngày mai sẽ trở   việc. Phiền nương  thông báo một tiếng.”
 
Triệu lão thái thái gật đầu, đại sự kiếm tiền cũng  thể trì hoãn.
 
Phạm Khắc Hiếu
Phường xà phòng  việc trở , bên học đường cũng bắt đầu khai giảng. Thôn Đại Hà dần trở  vẻ yên bình và tĩnh lặng vốn  của .
 
, đó cũng chỉ là thôn Đại Hà mà thôi.
 
Xế chiều hôm đó, tất cả lý chính của các thôn xóm phụ cận đều kéo đến.
 
Lý chính thôn Đại Hà  dám cho những    thôn, đoàn  đành ở trong khe núi tránh gió bên ngoài thôn để bàn chuyện.
 
Trình lý chính của Trình gia thôn thở dài : “Huyện lệnh đại nhân  cấp cho phương t.h.u.ố.c mới, cũng cho một ít d.ư.ợ.c liệu, nhưng nay  dùng hết . Kim ngân hoa cùng liên kiều  thể lên núi tìm, chắc là  thể tìm , nhưng hoàng kỳ… Chỗ chúng    nhiều như thế, chuyện     bây giờ đây?”
 
Tôn lý chính của thôn Quế Hoa vẻ mặt đau đớn: “Thôn chúng    bốn lão nhân  bệnh mà c.h.ế.t , thiếu t.h.u.ố.c  nghiêm trọng, Triệu lý chính hãy giúp đỡ chúng  .”
 
“ , thôn chúng   một hài tử  bệnh mà c.h.ế.t nữa…” Lý lý chính lau nước mắt: “Mới hai tuổi thôi, là hài tử duy nhất trong nhà, cứ như  mà c.h.ế.t ,  cha nương của nó cũng sắp phát điên lên .”
 
Sáng nay chúng   huyện một chuyến, trong huyện còn   nhiều   bệnh, chúng  cũng  dám  .
 
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/ac-mau-chuyen-sinh-thanh-hien-the/chuong-614.html.]
“Chỉ  thôn Đại Hà các ngươi khống chế  bệnh dịch,    bộ hoàng kỳ trong huyện đều  thôn Đại Hà các ngươi thu mua hết  ? Xin hãy phân phát cho chúng  một chút .”
 
“Triệu lý chính,  hãy giúp chúng   mà!”
 
Triệu lý chính  bệnh dịch ở những nơi khác quả thật còn  khống chế , chỉ là   nghĩ tới, tình hình  nghiêm trọng đến mức .
 
Thiếu một vị d.ư.ợ.c liệu, cũng   cách nào nấu thuốc. Kế tiếp,  c.h.ế.t nhất định sẽ càng nhiều hơn.
 
Vào ngày đầu tiên khi nương Đại Sơn nhận  đây là bệnh dịch, cả thôn Đại Hà bọn họ liền mua sắm gần trăm lượng bạc d.ư.ợ.c liệu. Khi , ba loại d.ư.ợ.c liệu chủ yếu trong thành còn dồi dào, họ  bao nhiêu liền mua bấy nhiêu... , rốt cuộc còn bao nhiêu hoàng kỳ,  thực sự  rõ. Những d.ư.ợ.c liệu  đều chất đầy tại phủ  nương Đại Sơn, mỗi khi dùng tới đều cần nương Đại Sơn chấp thuận, Trịnh lang trung tự  pha chế và sắc thuốc, rốt cuộc còn  bao nhiêu, trong tâm  cũng chẳng nắm chắc.
 
“Thôn Đại Hà chúng  quả thật còn dư  một ít hoàng kỳ.” Tiếng Trình Loan Loan trong trẻo vọng tới,  mặt nàng mang khẩu trang, giọng  vẫn rõ ràng như thuở nào: “ các ngươi  trả tiền mà mua,  thể biếu  .”
 
Hoàng kỳ  đó thôn Đại Hà mua về thực  chẳng nhiều nhặn gì, ngày hôm qua  dùng hết, thảy đều nhờ   lượng nàng bổ sung từ thương thành.
 
Cũng may những d.ư.ợ.c liệu  chất đầy trong phủ nàng, mỗi ngày dùng bao nhiêu, còn  bao nhiêu, ngay cả Trịnh lang trung, bậc chủ sự, cũng  rõ tường tận, huống hồ chi các thôn dân khác.
 
Hoàng kỳ trong thương thành cũng chẳng đắt đỏ là bao, bởi vì  lai tạo và trồng  lượng lớn nên giá bán chỉ bốn mươi văn một cân.
 
Mà trong thời đại , hoàng kỳ chỉ sinh trưởng ở phương Bắc,  cần chuyên chở tới đây, cần nhân công phơi sấy, xử lý nên giá thành ắt cao hơn đôi chút.
 
Trình Loan Loan hờ hững cất lời: “Cứ chiếu theo giá thành trong trấn mà tính toán là , hai trăm hai mươi văn một cân.”
 
Tất cả lý chính đều thở phào một  nhẹ nhõm, họ còn ngỡ thôn Đại Hà sẽ giở thói 'sư tử ngoạm', thậm chí  chuẩn  sẵn tâm lý  vặt lông tàn nhẫn một phen.
 
...... Con  của Tuệ Nhũ nhân, quả thực cao siêu hơn bọn họ  nhiều.
 
Trình lý chính: “Trình gia thôn  cần mười cân hoàng kỳ.”
 
Vân Mộng Hạ Vũ
 
Lý lý chính: “Thôn  ít ,  hết mua năm cân.”
 
Trước tiên nộp bạc,  đó  chuyên chở hoàng kỳ  ngoài, đoàn lý chính  ngừng vó ngựa chạy về sắc t.h.u.ố.c cứu ...