Cả thôn chia thịt lợn 2
 
Triệu gia bên  mười mấy , nhà Trình Loan Loan bên  cũng là mười mấy , cộng  cũng gần ba chục .
 
Bếp núc là thiên hạ của nữ nhân, ai nấy đều vây quanh bàn luận về món ăn,  chuyện ríu rít  ngừng.
 
Bên ngoài sân, đám hài tử nô đùa ầm ĩ, đứa truy đứa đuổi, thật náo nhiệt.
 
Nhà chính là  gian của nam nhân. Triệu lão đầu tử  ở vị trí chủ nhà, Ngu phu tử và Hạ Tiêu  một bên uống , Trình Chiêu  phụ tiếp chuyện với  .
 
“Thì  đón Tết cũng  thể náo nhiệt đến .” Ngu phu tử cảm thán một tiếng, “Thôn Đại Hà quả thực  giống  thường.”
 
Lúc  còn  rời Ngu gia thì cũng từng đón năm mới, nhưng cũng   náo nhiệt  như thế .
 
Sau khi rời khỏi Ngu gia,  phiêu bạt cơ khổ, chỉ  thể cô đơn trải qua ngày Tết trong đau đớn. Mãi   cưới vợ,  con, năm mới mới dần  chút ý nghĩa.
 
Đột nhiên,   chút nhớ nhà.
 
Không  Ngu gia, mà là thê tử, cùng một nhi tử và một khuê nữ.
 
Vốn dĩ,   định hai mươi tháng Chạp sẽ  về, nào ngờ   về . Chờ  khi thông đường,  nhất định  mượn xe ngựa của Tuệ Nhũ Nhân, nhanh chóng trở  Hồ Châu, về bên  nhà.
 
Hạ Tiêu uống một ngụm , chầm chậm : “Quả thật là náo nhiệt.”
 
Phạm Khắc Hiếu
Hạ gia, hẳn là càng náo nhiệt hơn.
 
Đèn lồng đỏ thẫm, pháo trúc bùm bùm vang, khách tới thăm liên tục  dứt…
 
Hạ gia ở tận kinh thành,   thể  về Hạ gia, cũng sẽ   bất kỳ liên hệ nào với Hạ gia… Còn  nữ tử xinh  năm xưa nở nụ  với , nàng hẳn là  xuất giá , hy vọng lựa chọn của nàng  sai, hy vọng nửa đời  của nàng bình an hạnh phúc…
 
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/ac-mau-chuyen-sinh-thanh-hien-the/chuong-636.html.]
Hạ Tiêu cúi đầu, coi  như rượu, một  uống cạn.
 
“Sao   cảm giác các ngươi đều  quá hứng thú ?” Triệu lão đầu tử vuốt chòm râu, “Chỉ là thời điểm Tết nhất, nhà nhà đoàn viên, các ngươi  cô đơn ở  nơi đất khách quê , trong lòng  thoải mái thì cũng bình thường. Nào, Ngu phu tử, nhanh  cho   một chút chuyện của kỳ khảo thí đồng sinh , để cho một lão nhân   nhiều sách như   thể hiểu  thêm một chút.”
 
Vừa  đến khảo thí, Triệu Tứ Đản   cách nào tiếp tục vui chơi bên ngoài,  bắt  đây  giảng bài.
 
“Vòng đầu của cuộc khảo thí gọi là huyện thí, ở trấn Bình An  trường thi, thời gian khảo thí là ngày mùng hai tháng hai,  hai kỳ thi.” Ngu phu tử sờ sờ râu , “Những   chữ  sẽ  loại ngay vòng đầu tiên. Cảnh Tư, chữ của con vẫn còn  kém, cần luyện tập thêm…”
 
Triệu Tứ Đản chắp tay: “Vâng, phu tử.”
 
Trình Loan Loan thật   thể lý giải nỗi khổ của tiểu tử . Từ lúc  chữ đến bây giờ mới chỉ  nửa năm,  thể  rõ ràng  là  tồi. Nếu  học  một tay  chữ như Trình Chiêu, e rằng  bỏ   nhiều năm luyện tập, nhưng mà Tứ Đản cũng còn nhỏ, cứ chậm rãi luyện là .
 
Triệu lão đầu tử  tủm tỉm : “Tứ Đản, cháu chính là hy vọng của cả nhà chúng , cháu nhất định sẽ thi đậu đồng sinh trở về.”
 
Triệu Tứ Đản vẻ mặt đau khổ : “Đại biểu ca mười sáu tuổi mới thi đậu đồng sinh, cháu còn  thông minh như đại biểu ca, chắc chắn là cháu  thể  …”
 
“Hai  các con  thể so sánh với .” Triệu Đại Sơn , “Trình gia   tiền, đại biểu ca  sách cần  tự   kiếm bạc,  thể tiết kiệm một nửa thời gian  sách thì  … Hơn nữa  nhớ rõ,  đầu tham gia khảo hạch cần  nộp mấy lượng bạc ký quỹ, bởi vì Trình gia  gom , chậm trễ đại biểu ca, bằng   lẽ mười hai tuổi thì   thể trở thành đồng sinh…”
 
Triệu Nhị Cẩu gật đầu: “Đại biểu ca  sách thực vất vả. Tứ Đản  cũng   nhọc lòng việc gì, nuôi gà nuôi vịt cũng  A Phúc giành lấy. Nếu   thi đậu đồng sinh thì chứng tỏ là  lười biếng  chịu  sách đàng hoàng.”
 
“Được   , mấy  ca ca các ngươi  dọa    gì?” Trình Loan Loan  mắng: “Nếu đồng sinh dễ đậu như  thì chẳng bằng để   thi thử xem?”
 
Triệu Đại Sơn vội vàng lắc đầu: “Cái đó, Tứ Đản,  cứ nỗ lực là , thi  đậu cũng   việc gì.”
 
Triệu Nhị Cẩu khụ khụ: “Ca   hứng thú với khoa cử, thật sự là quá khó khăn. Tứ Đản, hiện tại  từ bỏ còn kịp.”
 
“Đệ sẽ  từ bỏ .” Triệu Tứ Đản ưỡn ngực, “Năm nay thi cử bất thành, thì năm   gắng sức; năm  vẫn  đỗ, thì năm  nữa  cũng chẳng tin   thể công thành danh toại.”
 
Chỉ  thể đạt  công danh, đỗ đạt  quan,  mới  thể thỉnh phong hàm cáo mệnh phu nhân cho mẫu . Hắn khát khao khiến mẫu  trở thành vị lão thái thái hiển hách, vẻ vang nhất khắp các thôn làng.