Mời Quý độc giả  bên 
 
để tiếp tục   bộ chương truyện!
 
Bữa tối cực kỳ phong phú, một tô canh trứng nấm, một cái bánh rau dại và mỗi  một bát mì,   đều tỏ vẻ thỏa mãn.
 
Sau khi ăn xong, nhân lúc trời còn  tối hẳn, Trình Loan Loan  lên : “Nhị Cẩu, con theo nương sang nhà Lý chính.”
 
Phạm Khắc Hiếu
Triệu Nhị Cẩu  là chuyện gì nên lập tức  dậy  theo nàng.
 
Lúc  là thời điểm rảnh rỗi nhất trong ngày, các phụ nhân quây quần tán gẫu, còn mấy nam nhân  phì phèo t.h.u.ố.c lá, lũ tiểu hài tử thì túm tụm đùa giỡn. Cơn gió đêm thoảng qua tựa hồ  xua  hết thảy ưu phiền... song, khi bước đến đầu thôn, trông thấy linh cữu của bà Triệu nhị,  muộn phiền  tức khắc ùa về.
 
Chỉ cần một ngày  mưa, tai ương  vẫn  thể tái diễn.
 
Trình Loan Loan  tới nhà Lý chính, mấy hài tử trong sân đang nhặt rau, phu nhân của Lý chính đang vá áo. Bà  thấy Trình Loan Loan đến, thoáng ngạc nhiên hỏi: “Nương Triệu Đại Sơn tới đây  việc gì chăng?”
 
Trình Loan Loan  : “Ta đến tìm Lý chính thúc  đôi lời  thưa, chẳng  thúc  ở nhà ?”
 
“Ở trong.” Phu nhân của Lý chính khẽ vuốt cây trâm cài  mái tóc: “Lý chính thúc của ngươi đêm qua trằn trọc  ngủ, lát nữa còn   bờ ruộng quan sát thiên tượng...”
 
Quan sát thiên tượng để đoán thời tiết.
 
Suốt một chặng đường, trời quang mây tạnh. Ngày mai, e rằng sẽ chẳng  lấy một giọt mưa.
 
Trình Loan Loan  bước  cửa  trông thấy Lý chính an tọa bên bàn. Trong tay ông cầm một cuốn sách, tựa hồ là sách chép về thời tiết.
 
Nàng đặt chân đến thời đại   nửa tháng, nhưng đây là  đầu nàng trông thấy một cuốn sách khiến lòng xúc động đến thế.
 
Song, niềm cảm động  chẳng kéo dài bao lâu.
 
Lý chính nhíu mày, lớn tiếng gọi: “Thiết Trụ,  đây, con! Chữ   là gì?”
 
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/ac-mau-chuyen-sinh-thanh-hien-the/chuong-64.html.]
Triệu Thiết Trụ chạy đến, mười phần tự tin đáp lời: “Đây là chữ ‘cao’.”
 
Lông mày Lý chính nhíu càng chặt, ông thầm thì: “Vân biến ‘cao’ trời sẽ mưa, cái chữ ‘cao’  rốt cuộc là  đây?”
 
1. Trình Loan Loan   hiểu chút nào, bèn thò đầu  gần xem xét. Sắc mặt nàng tối sầm , hóa  đó là chữ ‘hậu’ (厚), ý là tầng mây dày đặc, ắt hẳn sẽ  mưa.
 
 một chữ thôi mà   sai lệch   ý nghĩa cả câu.
 
Lý chính  : “Nương Đại Sơn,  chỉ   vài chữ,   mà đều là do Thiết Trụ dạy cả. Đứa nhỏ  thông minh lanh lợi, tương lai ắt  tiền đồ rộng mở.”
 
Triệu Nhị Cẩu hâm mộ thốt lên: “Thiết Trụ quả nhiên quá đỗi thông minh.”
 
Triệu Thiết Trụ kiêu ngạo ưỡn cằm lên: “Ta còn   chữ  mà.”
 
Hắn cầm bút,  lên giấy ba chữ,  trịnh trọng : “Đây là tên của , tên  do ông nội đặt cho.”
 
Vân Mộng Hạ Vũ
 
Tên rõ ràng là Triệu Thiết Trụ,  mà    thành Triệu Thất Chủ...
 
Trình Loan Loan kìm nén cảm xúc  chỉnh sửa từng nét chữ, xoay đầu sang : “Thúc,   một chuyện hết sức quan trọng cần bẩm báo với ngài.”
 
Lý chính buông cuốn sách trong tay, sắc mặt trở nên nghiêm nghị. Lần  Nương Đại Sơn sang đây kể về ngọc măng, ông  cảm thấy đó là chuyện trọng đại, nhưng   e rằng còn quan trọng hơn thế nữa.
 
“Trên núi,   phát hiện  mạch nước.” Trình Loan Loan ung dung kể : “Nước giữa hai ngọn núi   từng  khai thác. Nếu  thể dẫn nước từ  núi xuống, đổ  ruộng lúa, thì năm nay ắt  còn  lo lắng về lương thực nữa.”
 
Bỗng Lý chính  phắt dậy: “Nương Đại Sơn, ngươi    càn,  đây sẽ tin ngay...”
 
Từ đời  sang đời khác, Triệu gia  sinh sống ở đây hơn trăm năm,  từng phát hiện   núi  mạch nước nào. Lý chính  tin là điều thường tình.
 
Trình Loan Loan  định mở lời  thêm thì   lao thẳng  trong nhà, hổn hển hô: “Lý chính! Không  ! Đại sự bất ! Giếng nước cuối cùng trong thôn  khô cạn !”