Mời Quý độc giả  bên 
 
Phạm Khắc Hiếu
để tiếp tục   bộ chương truyện!
 
Ngu phu tử chậm rãi mở miệng : "Hạ gia  , bất kể là đích tử  thứ tử dòng phụ, đều là hạng  lòng  hẹp hòi. Nếu  Hạ đại nhân   câu chuyện  là do Ngôn chưởng quỹ phát tán , e rằng..."
 
Trình Loan Loan khẽ : "Cứ theo kế sách của  mà tiến hành ..."
 
Ngôn chưởng quỹ chỉ lưu  thôn Đại Hà  đầy nửa canh giờ,   Triệu Nhị Cẩu đưa về huyện Bình An thành.
 
Mấy ngày nay, chuyện dân chúng huyện Bình An bàn tán say sưa nhất chính là về than đá ở thôn Đại Hà. Hễ nhắc đến việc , ai nấy đều phấn chấn tinh thần.
 
"Thôn Đại Hà  quả là đất lành,  mà  phát hiện  than đá!"
 
"Than đá là gì? Ta  từng  qua thứ  bao giờ."
 
"Ngươi quả là thiếu kiến thức! Nghe  đây là vật liệu đốt mà triều đình chuyên dùng để luyện sắt. Một khối đá đen nhỏ bé  thể cháy suốt ngày đêm. Hàng chục ngọn núi phía  thôn Đại Hà đều chứa đầy than đá, xem  cả thôn sắp phát tài lớn ."
 
"Thôn Đại Hà thật sự là vùng đất quý! Năm ngoái phát hiện lúa tái sinh, giúp chúng  vượt qua tai ương,  còn sinh  một vị Tuệ Nhũ nhân. Bây giờ còn phát hiện vùng đất phía bắc  than đá..."
 
Người lớn nghị luận những điều , đạo lý rõ ràng rành mạch.
 
Bọn trẻ con dĩ nhiên  hiểu rõ những sự tình , từng nhóm dăm ba đứa ở trong hẻm nhỏ chơi đá cầu, ném hòn sỏi nhỏ.
 
Một lão nhân ăn vận kỳ lạ đột nhiên xuất hiện ở trong ngõ nhỏ. Lão tóc bạc trắng như sương, gương mặt hằn đầy nếp nhăn, lưng còng hẳn xuống,  ở đầu ngõ. Nhìn thấy bộ dạng  của lão, bọn trẻ kinh hãi đến mức  bỏ chạy.
 
Lão nhân chẳng nhanh chẳng chậm tháo tay nải  vai xuống, mở . Bên trong  là bánh ngọt cùng hoa quả, hương thơm ngọt ngào lan tỏa, thật mê hoặc lòng .
 
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/ac-mau-chuyen-sinh-thanh-hien-the/chuong-660.html.]
"Các tiểu hữu,  đây mà ăn điểm tâm !"
 
Ngôn chưởng quỹ cải trang từ ái vẫy tay.
 
Những hài tử  mặc dù sợ hãi, song khó lòng cưỡng  sức hấp dẫn của điểm tâm nên từng đứa nhỏ e dè tiến  gần.
 
"Kẻ phiêu bạt chốn hồng trần, năm tháng thoi đưa chẳng đợi ai." Ngôn chưởng quỹ cao giọng cảm thán, đoạn bắt đầu thuyết thư, "Các tiểu bối hãy  ngay ngắn, lão nhân  sẽ kể cho  một câu chuyện cũ. Lại ,  một thôn trang nọ, danh xưng là thôn Đại Hà, ba mặt núi vây quanh, sông lớn uốn lượn, đây chính là một mảnh đất lành theo phong thủy. Thôn Đại Hà  truyền thừa trăm ngàn năm, đến thế hệ   trở thành thôn làng giàu  nhất mười dặm quanh đây. Không chỉ sinh  một vị Tuệ Nhũ nhân hiền tài, mà còn phát hiện  mỏ than đá quý giá ở phía bắc thôn..."
 
"Cháu  thôn Đại Hà!" Một tiểu hài tử đang ăn điểm tâm, chợt giơ tay reo lên, "Mẫu  của cháu bảo rằng, đợi khi kiếm đủ tiền sẽ đến thôn Đại Hà tậu một điền trang!"
 
"Chẳng sai, thôn Đại Hà đất đai rộng lớn, việc mua điền trang chẳng thành vấn đề." Ngôn chưởng quỹ  ha hả , "Vị huyện lệnh đại nhân,  là quan phụ mẫu luôn đặt bách tính trong lòng. Sau khi phát hiện than đá, ngài lập tức cáo tri Tri phủ đại nhân. Còn Tri phủ đại nhân, ngài cũng tức tốc bẩm báo lên triều đình. Bởi , triều đình  phái một vị lục phẩm đại quan đích  tới đây, chuyên trách việc khai thác than đá tại thôn Đại Hà."
 
"Dân chúng thôn Đại Hà khi  hoan hỉ khôn xiết, cứ ngỡ phúc lộc giáng trần. Nào ngờ, vị Hạ đại nhân   chẳng khác nào bọn thổ phỉ Tây Sơn, ngang nhiên chiếm đoạt nhà cửa, bắt bớ gia súc, thậm chí còn trắng trợn cướp bóc dân nữ... Giờ đây, thôn Đại Hà lầm than, kẻ kẻ nhà nhà đều nơm nớp bất an. Đáng tiếc , đáng tiếc !"
 
Ngôn chưởng quỹ dứt lời, chống quải trượng từ từ  dậy.
 
"Từ thời Tam Hoàng Ngũ Đế trị thiên hạ, các triều đại chẳng ngừng suy bại, minh tranh ám đấu,  ai mới thật sự  thể ban phúc lành cho muôn dân? Khó lắm ! Khó lắm ! Khó lắm !"
 
Hắn cất tiếng hát vang, chầm chậm bước  khỏi con ngõ nhỏ, thanh âm vẫn còn văng vẳng trong hẻm một hồi lâu  dứt.
 
Đoạn  đó, lão  tìm một con ngõ khác, tụ họp một đám tiểu hài tử, hoặc  khi là bọn ăn mày khất cái,   thao thao bất tuyệt kể chuyện với tình cảm dạt dào...
 
Vân Mộng Hạ Vũ
 
Câu chuyện , bọn trẻ chỉ  thể hiểu rõ một nửa, bèn về nhà hỏi   . Chuyện về thôn Đại Hà cứ thế mà lan truyền rộng khắp. Trong các quán  ở thành Bình An, một vài  thuyết thư  khéo léo đổi tên thôn cùng những sự kiện cụ thể,  hăm hở kể cho khách nhân . Quả nhiên, những câu chuyện lấy cảm hứng từ thực tế luôn cuốn hút lòng  nhất, khiến việc kinh doanh của các quán  tức thì phất lên như diều gặp gió.
 
Chuyện , dĩ nhiên cũng truyền đến tận thôn Đại Hà.