Kính mời quý vị độc giả tiếp tục theo dõi chương truyện!
 
Thẩm huyện lệnh nâng vạt áo quỳ xuống: “Hạ quan là quan phụ mẫu của trấn Bình An, bá tánh nơi đó đều xem như cốt nhục của hạ quan. Con cái lầm than, lẽ nào phụ mẫu    tay che chở? Nếu  bất trắc gì, hạ quan xin một  gánh vác  hậu quả, chỉ mong Tri phủ đại nhân rộng lòng châm chước, nhắm mắt bỏ qua cho hạ quan mà thôi.”
 
“Sáng mai hãy khởi hành.”
 
Tri phủ đại nhân phất tay áo, cuối cùng cũng nhân nhượng.
 
Đây chính là lý do khiến  hết mực tán thưởng vị Thẩm huyện lệnh . Rõ ràng chỉ là một quan thất phẩm nhỏ bé, nhưng trong lòng luôn đặt bá tánh lên  hết.
 
Thẩm huyện lệnh cũng  vội vã rời . Chờ đến sáng mai,  sẽ đích  mời vài vị lang trung y thuật cao minh của Hồ Châu về chữa bệnh cho Tuệ Nhũ nhân…
 
Vân Mộng Hạ Vũ
 
Hạ Tiêu đêm ngày  nghỉ, cấp tốc  về thôn Đại Hà.
 
Đến khi về đến thôn, trời cũng  hửng sáng. Phía chân trời ẩn hiện những tia sáng đầu tiên, chỉ chờ thêm một canh giờ nữa là vầng thái dương  ló dạng.
 
Trình Loan Loan trằn trọc cả một đêm  ngủ.
 
Bởi lẽ, binh hành hiểm chiêu của nàng vốn chẳng nắm chắc tự tin vạn phần, trong lòng vẫn  ngừng âm thầm lo lắng.
 
“Nương, sư phụ  trở .”
 
Triệu Tứ Đản vẫn luôn ở trong sân  tấn luyện công,  thấy Hạ Tiêu cưỡi ngựa  về liền lập tức chạy  thông báo.
 
Trình Loan Loan từ trong phòng bước , nhẹ nhàng : “Mau uống ly  gừng  xua  khí lạnh  đường.”
 
Hạ Tiêu nhận lấy chén , chậm rãi uống cạn.
 
“Biểu tỷ, Tri phủ đại nhân  tấu trình tấu chương lên kinh thành, ắt hẳn trong vòng bốn năm ngày nữa sẽ  tin tức.” Hắn cất lời: “Vốn dĩ huyện lệnh đại nhân  cùng   về ngay, nhưng vì  thỉnh đại phu nên chỉ đành đợi đến mai mới  thể  về thôn Đại Hà.”
 
Trình Loan Loan  chút áy náy: “Lần  khiến cho huyện lệnh đại nhân      sự tình, quả thật  phần quá đáng. Ngày mai  sẽ đích   xin  đại nhân.”
 
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/ac-mau-chuyen-sinh-thanh-hien-the/chuong-668.html.]
“Nếu phụ  con   sự thật thì nhất định sẽ để lộ sơ hở.” Thẩm Chính ngáp ngáp  , cất lời: “Phụ  của con chính là quá đỗi chính trực, bảo  diễn kịch thì  sẽ diễn  . Trái , việc    gì cả  là một điều . Nếu   cảm xúc của phụ  dâng trào,   Tri phủ đại nhân  thể tin tưởng  chút mảy may nghi ngờ,  còn thức trắng cả đêm  tấu chương đưa đến kinh thành chứ?”
 
Bỗng nhiên, mấy  đang  chuyện ở trong sân  thấy tiếng sói tru vang vọng.
 
Triệu Tứ Đản khẽ giật : “Bầy sói hoang  giờ chỉ tru   giờ Tý, nay trời  sáng mà   đột nhiên cất tiếng tru vang, liệu  xảy  biến cố gì chăng?”
Phạm Khắc Hiếu
 
“Xong , thật sự xong !” Vương Vĩnh Thành thở dốc chạy tới, gấp gáp : “Hạ đại nhân  dẫn theo hơn hai mươi tên quan sai lên núi, bảo là  bắt sống sói hoang!”
 
Vương thẩm cũng vội vàng chạy đến, tiếp lời: “Ta  bọn quan sai  ,  khi trời tối luôn  sói hoang lởn vởn quanh nhà. Bọn họ cho rằng bầy sói đang báo thù, sợ  thần   quỷ   mà  ăn thịt, bởi  quyết định tiên hạ thủ vi cường. Nhiều  như  cùng cầm đuốc lên núi, liệu bầy sói hoang   là đối thủ của bọn chúng?”
 
Trong thôn,  ít   thức giấc, vây kín quanh sân nhà của Trình Loan Loan.
 
Về phần Trình Loan Loan, ngay khi   tới, nàng  trở  khuê phòng của . Hiện tại, nàng đang là  bệnh,  nhất là nên tránh mặt.
 
Song, lá gan của Hạ Viêm  quả thật lớn mật, thế mà dám dẫn  lên núi bắt sói, thật sự cho rằng bầy sói của Tiểu Điểm dễ đối phó đến  ?
 
Người trong thôn ai nấy đều nóng ruột  yên.
 
“Lần  khi thổ phỉ kéo đến thôn , chính bầy sói hoang  giúp chúng  bắt  bọn chúng. Sói hoang đối  với thôn Đại Hà chúng  vẫn còn ghi nhớ trong lòng.”
 
“Đám quan sai  quả thực chẳng  gì,  hại gia súc còn  đủ,   thể lên núi gây hấn với bầy sói, đúng là tạo nghiệt mà!”
 
“Tài vật trong thôn chẳng mấy chốc sẽ  cướp đoạt hết, ông trời  mắt xin hãy  thấu cho!”
 
Vốn dĩ trời  rạng sáng, dân làng cũng thức dậy khá sớm. Giờ phút , hơn trăm thôn dân đang   chân núi, sắc mặt ai nấy đều bi thương.
 
“Tất cả lùi !” Một tiếng quát tháo mạnh mẽ từ phía  truyền đến: “Hạ đại nhân  lên núi, đám thứ dân các ngươi đừng   chắn đường!”
 
Mấy tên quan sai cầm đuốc hộ tống Hạ Viêm bước lên núi.
 
Hạ Viêm từ nhỏ đến lớn  từng  chứng kiến cảnh bắt sống sói hoang,  chỉ   xem kịch vui, để   khi trở  kinh thành, còn  thể khoe khoang một phen trong giới công tử thế gia.
 
Ánh mắt  đảo qua đám  một lượt, bỗng nhiên dừng , chỉ  một tiểu cô nương trong đó: “Ngươi,  đây.”