Kính mời Quý độc giả tiếp tục theo dõi diễn biến tiếp theo của chương truyện.
Phạm Khắc Hiếu
 
Mọi  chuẩn  kế hoạch xây chợ (1)
 
Xe ngựa dừng   cửa nhà.
 
Ba đứa nhỏ từ trong xe bước .
 
Triệu Tứ Đản thì tung tăng, Triệu Thiết Trụ hớn hở, duy chỉ Ngu Chiêm   vẻ trầm mặc.
 
“Thế nào ?” Lý chính vội vã hỏi: “Tiểu tử , con đừng   ngây ngô nữa chứ, mau kể xem tình hình   ?”
 
“A gia, cuộc thi  vốn chẳng hề khó.” Triệu Thiết Trụ bày  tư thế đàng hoàng, tiếp lời: “Đề thứ nhất chỉ là khảo hạch những kiến thức  thuộc lòng từ . Trình biểu ca và Ngu phu tử đều  tận tình chỉ dạy,   một lát là xong. Tuy  các đề  sẽ khó hơn đôi chút, nhưng với  cũng chẳng thành vấn đề, nhất định  thể tiến  vòng kế tiếp.”
 
Lý chính nở nụ  mãn nguyện: “Vậy thì  quá,  quá !”
 
Cuối cùng thì gia tộc họ cũng  thể sản sinh  một bậc khoa bảng, đây quả là ân trạch tổ tiên ban cho,  trở về thắp hương tạ ơn tổ tông mới .
 
“Chớ vội vui mừng quá sớm.” Giọng Trình Chiêu nhàn nhạt vang lên: “Huyện thí tổng cộng  bốn vòng, vòng đầu tiên chỉ là để loại bỏ những kẻ yếu kém nhất. Các  là những  xuất sắc nhất của thôn Đại Hà, đương nhiên sẽ cảm thấy  khó. Vòng thứ hai là chiêu phúc, vòng thứ ba là tái phúc, vòng thứ tư là trường liên phúc, bao gồm kinh văn, thơ từ ca phú,   kinh văn, văn xuôi.... Đối với các , những môn  chẳng hề dễ dàng. Cho nên, chớ nên xao lãng việc nghiên cứu học vấn, lúc nào cũng đều  giữ lòng nghiêm túc.”
 
Triệu Thiết Trụ  thẳng , lập tức gật đầu: “Trình biểu ca,   rõ.”
 
Triệu Tứ Đản cũng chẳng còn  nữa, quả thật   quá đắc chí, mới thi xong một vòng  tưởng rằng bản   sẽ thành công, nào ngờ đây mới chỉ là cửa ải đầu tiên  con đường khoa cử, cũng là vòng thi đơn giản nhất, dễ dàng nhất.
 
“Được ,    nhà dùng bữa .” Trình Loan Loan cất tiếng gọi: “Lý chính thúc cũng nán  nhé,  lúc   bàn chuyện kiến thiết trong thôn.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/ac-mau-chuyen-sinh-thanh-hien-the/chuong-681.html.]
 
Lý chính  suy tính chuyện  mấy ngày qua,   lời đó liền chẳng chút chần chừ mà ở .
 
Trong nhà Trình Loan Loan đông đúc , riêng gia quyến  ngót nghét mười mấy , còn  Khổng tú nương,  gia Ngu phu tử, Hạ Tiêu, cộng thêm Lý chính và Thiết Trụ nữa.... Trong phòng ăn đặt hai chiếc bàn lớn, may mắn là vẫn đủ chỗ an tọa.
 
Vân Mộng Hạ Vũ
 
Lúc đầu   trò chuyện về chuyện khoa cử, nhưng ba thiếu niên đều ngầm tỏ ý   tính toán   đấy, nên cũng chẳng còn gì đáng bàn nữa.
 
Chủ đề bấy giờ mới xoay vần tới việc kiến thiết trong thôn.
 
“Ta   chuyện với Ngô đại nhân dăm ba lượt, ý của Ngô đại nhân là chờ  khi xây xong quan phòng và nơi nghỉ ngơi của quan sai  sẽ trùng tu đường sá, tiện bề vận chuyển khí cụ , cũng như thuận tiện vận chuyển than đá  ngoài.” Lý chính mở miệng : “Sau khi sửa đường, ắt  tu bổ tường vây bên cạnh núi than đá, đề phòng kẻ gian trộm than.... Đoàn công phu đầu tiên cần tuyển chừng hai trăm nhân khẩu, chờ khi nền móng  xây cất xong xuôi   tiếp tục chiêu mộ thêm bốn trăm công nhân nữa để khai thác, vận chuyển than.”
 
Lần   thúc đẩy tiến độ khai thác mỏ than đá, Ngô đại nhân gia tăng thời gian lao động, tăng thêm thù lao, mỗi ngày bốn mươi đồng văn,  ít dân làng Đại Hà đều sốt sắng ghi danh. Người của thôn Trình gia, thôn Hoa Quế, Vương gia Đôn... ngay cả một  công phu bốc vác từ trấn  cũng đều động tâm. Mấy ngày nay  chân núi than đá  ngớt kẻ ngoại thôn tới báo danh ghi tên.
 
“Họ mỗi ngày kiếm  bốn mươi đồng văn, một tháng sẽ  hơn một lượng bạc, đối với dân làng quả là nguồn lợi lớn. Khi chi tiêu, họ cũng sẽ chẳng còn hà tiện như thuở  nữa.” Trình Loan Loan cất lời: “Chúng  nên kiến tạo một khu chợ ngay tại nơi đây, hai dãy cửa hàng đối mặt , xây lên hai tầng,  thể để dân thôn tự dùng hoặc cũng  thể cho kẻ khác thuê .”
 
“Khoan !” Lý chính  kìm  bèn cắt ngang lời: “Xây hai tầng thì ắt  xây bằng ngói xanh, chi phí hao tốn cực lớn, chẳng may  ai tới mua bán thì tính ?”
 
Thẩm Chính khẽ mỉm : “Có núi than đá ,   khi than đá  khai thác, mỗi ngày đều sẽ  thương nhân lui tới tấp nập. Bọn họ  thôn dù  cũng  dừng chân uống , dùng bữa,  là một khoản thu  nhỏ. Chẳng may say xe mệt mỏi, chắc chắn sẽ  tá túc một đêm,  cũng là một nguồn lợi đáng kể. Hơn nữa, thương xưởng xà phòng nhà  mỗi ngày cũng  khách thương  ,  đây  từng  một thương khách oán thán rằng đường sá xa xôi,  dừng chân nghỉ ngơi dọc đường cũng chẳng  nơi nào tiện lợi, phòng trọ trong thôn nào đủ dung nạp hết thảy?”
 
Triệu Nhị Cẩu gật đầu: “Có dăm ba   mua những món hàng độc đáo, thôn  cũng  thể bày bán, ít nhiều cũng kiếm  chút đỉnh lợi nhuận.”
 
Triệu Thiết Trụ chống cằm trầm ngâm : “Vậy  , thôn Đại Hà chúng  chẳng  sẽ phồn thịnh như huyện Bình An ,  mua thứ gì cũng đều  thể kiếm thấy.”