Mời Quý độc giả  bên 
 
để tiếp tục   bộ chương truyện!
 
Thất bại thì  ?
 
Sau khi chuyện của Ngu gia  giải quyết  thỏa, Trình Loan Loan sải bước về nhà trong ánh chiều tà rực rỡ.
 
Nơi góc tường sân nhà nàng, vài đóa hoa dại lưa thưa mọc lên, những chiếc lá xanh non từ tốn đ.â.m chồi, một  dây leo cũng đang men theo tường mà vươn cao, chẳng mấy chốc sẽ bung nở rộ những cánh hoa xinh .
 
Đến mùa xuân trăm hoa đua nở, phường xà phòng ắt  thể giới thiệu thêm một loại xà phòng hương hoa khác, tiết kiệm  kha khá chi phí hơn loại hương sữa  hương mật ong.
 
Bên cạnh đó, cam du thô cũng cần   tinh chế thành phẩm để đưa  thị trường.
 
Kể từ khi phường xà phòng bắt đầu hoạt động, cam du thô  chất đầy gần nửa kho, cần gấp rút tìm cách xử lý.
 
Để chiết xuất cam du thô thành sản phẩm dưỡng da,  trải qua  ít công đoạn. Bởi , cần  xây thêm một xưởng nhỏ, cũng như tiếp tục tuyển mộ nhân công.
 
Cũng may, bên cạnh phường xà phòng ban đầu  để  một mảnh đất trống, thuê  dựng thêm gian phòng cũng chẳng tốn mấy công sức.
 
“Đại Sơn nương tử,  mang sổ sách tới đây.”
 
Vương thẩm cầm một quyển sổ  , đây là sổ sách ghi chép việc buôn bán món kho. Vương Vĩnh Thành chịu trách nhiệm kiểm đếm, còn Nê Thu  chữ nghĩa sẽ ghi  tất thảy  sổ.
 
Đây là  bộ sổ sách  ghi chép kể từ khi chính thức khai trương trong năm nay,  thứ đều chi tiết rõ ràng.
 
Trình Loan Loan chẳng cần  sổ sách. Gia tộc họ Vương đều là  trung thực,   thể dùng những thủ đoạn dơ bẩn. Số bạc , nàng kiếm  tuy dễ dàng, nhưng dù  dễ dàng đến mấy cũng cần bỏ công sức  đó, nào là nguồn hàng, tiêu thụ, vận chuyển, thanh toán... Nàng giờ đây cần xử lý quá nhiều việc,  thể nhẹ nhõm  chút nào thì cứ nhẹ nhõm chút .
 
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/ac-mau-chuyen-sinh-thanh-hien-the/chuong-696.html.]
Trình Loan Loan  mở miệng : “Chu bà bà  nghề  trứng bắc thảo, Nê Thu nương tử   chăng? Ta truyền thụ phương pháp , Chu bà bà  khi kiếm  lợi nhuận sẽ chia cho , ngươi thấy hình thức   ?”
 
Vương thẩm gật đầu: “Nghe đồn loại trứng bắc thảo    nhiều  trong huyện Bình An ưa chuộng. Ngày hôm qua,  cũng  mua một quả. Chu bà bà   kiếm lời từ  trong thôn nên chỉ bán cho  với giá năm văn. Đừng , hương vị quả thực chẳng tồi chút nào. Cả nhà  chỉ  tiểu khuê nữ  thích ăn, còn  đều cảm thấy  đủ.”
 
Trình Loan Loan chẳng vòng vo mà thẳng thắn bày tỏ: “Gia đình  vốn còn  kinh doanh phường xà phòng, tửu lâu, tương lai ắt sẽ  thêm nhiều sinh ý mới. Vậy nên, việc buôn bán món kho ,   giao  bộ cho gia đình họ Vương các ngươi đảm nhiệm,  ?”
 
Vân Mộng Hạ Vũ
 
Vương thẩm lúc  mới vỡ lẽ ý tứ của Trình Loan Loan, nàng ngẩn  hỏi: “Ý của tiểu thư là,    việc buôn bán  sẽ do  bộ gia đình họ Vương chúng  quán xuyến ?”
 
Trình Loan Loan gật đầu.
 
Phạm Khắc Hiếu
Lợi nhuận từ việc kinh doanh món kho tuy cũng coi là khả quan, song so với phường xà phòng và tửu lâu thì quả thực chẳng đáng kể. Nàng cần dồn tinh lực  những việc trọng yếu hơn.
 
Còn việc buôn bán thạch băng năm xưa, chờ đến hạ, cũng  thể đem phương pháp  mà bán cho những  đáng tin cậy trong thôn. Việc  tạm thời  cần vội vã.
 
“Ấy, , việc ...   dám vô sỉ đến thế chứ...” Vương thẩm  khước từ, song  chẳng nỡ từ chối,  tại chỗ gãi tai gãi má: “Công việc  ăn  vốn dĩ chúng   bỏ  chút công sức nào,   dám vô liêm sỉ mà chiếm phần lợi lớn đến  chứ...”
 
“Cứ  như bên Chu bà bà , chia theo tỷ lệ hai tám.” Trình Loan Loan cất lời: “Nếu   gì vướng mắc, bất cứ khi nào cũng  thể lập giao ước.”
 
“Thế thì  .” Vương thẩm lắc đầu: “Chu bà bà chỉ cho  phương cách, còn những thứ khác đều do Chu gia tự  mày mò tìm hiểu. Còn Vương gia chúng   hưởng lợi quá đỗi, căn bản chẳng lo  bán . Nương Đại Sơn   chỉ chỉ dẫn cách , còn trao cả nguồn tiêu thụ,  còn cấp nguồn thu mua cả thịt gia súc lẫn thịt rừng. Ta cảm thấy, nhất định  chia đôi!”
 
Trước  nàng  việc cho nương Đại Sơn, cả hai vợ chồng cùng chung tay, mỗi tháng cũng kiếm  một hai lượng bạc.
 
Nếu đổi sang cách bao trọn, dựa theo tỷ lệ chia đôi, mỗi ngày ít nhất  thể bán  ba trăm cân món kho. Mỗi cân  thể lời hai mươi đến ba mươi văn tiền, lợi nhuận mỗi tháng ước chừng hai trăm lượng bạc. Như , cả nhà bọn họ, mỗi tháng  thể   chừng một trăm lượng bạc...
 
Vương thẩm tức thì thở dồn dập, lập tức đổi giọng: “Chia ba bảy , chúng  ba phần, nương Đại Sơn  bảy phần... Phải, cứ  là thỏa đáng nhất...”