Mời Quý độc giả  bên 
 
để tiếp tục   bộ chương truyện!
 
Đến Hồ Châu tham gia thi cử (2)
 
Thẩm Chính nhận lấy đôi vớ, trong lòng dâng trào cảm xúc. Chẳng ngờ một thiện ý nhỏ nhoi thuở , nay  nhận  sự đền đáp xứng đáng.
 
Thu xếp vài bộ y phục, mang theo hơn mười quyển sách, chất lên xe ngựa xong xuôi là  thể chính thức khởi hành.
 
Kỳ thi của viện thí  hai vòng, thời gian giữa hai vòng cách  ba ngày. Tính cả thời gian  đường lẫn thời gian chờ đợi yết bảng, tổng cộng ước chừng hơn mười ngày.
 
“Nương,  việc trong nhà cứ giao phó cho con,  cứ an tâm mà .” Triệu Đại Sơn vỗ vỗ ngực, cất lời: “Lúc nương  tình hình thế nào thì khi  trở về cũng sẽ y nguyên như .”
 
“Chắc chắn sẽ  y nguyên .” Triệu Tứ Đản phản bác ngay: “Mười ngày trôi qua, trong sân hẳn sẽ đơm nụ hoa, lúa  ruộng cũng sẽ vươn cao hơn.”
 
Triệu Tam Ngưu mở miệng : “Phía phường xà phòng  con phụ trách giám sát, nương chẳng cần bận tâm chi.”
 
“Chuyện lớn nhỏ trong nhà đều do  lo liệu.” Triệu lão thái thái ôm chặt cháu gái,  tủm tỉm : “Mấy ngày   sẽ ở  nhà các con. Yên tâm , sẽ  xảy  bất kỳ sai sót nào .”
Phạm Khắc Hiếu
 
“Gâu gâu gâu!”
 
“Ẳng ẳng!”
 
“Hú hú hú….”
 
Ba tiểu tử Đại Hắc, Tiểu Hắc và Tiểu Điểm  ngừng chạy quanh Trình Loan Loan. Tiểu Hắc còn quá đáng hơn, dứt khoát ôm chặt lấy chân nàng, nước dãi cứ thế chảy ròng ròng.
 
“Mi đó nha….” Trình Loan Loan bật  lắc đầu, đoạn : “Há miệng .”
 
Nàng nhanh chóng mua mấy miếng thịt khô thơm ngon ngào ngạt từ trong thương thành, đút  miệng mỗi con một ít. Nàng dùng tay áo che  động tác nên những  xung quanh chẳng ai  rõ.
 
Sau khi  ăn thịt khô, ba con ch.ó nhỏ lập tức ngậm thịt trốn  một góc thưởng thức.
 
“Mấy đứa các con  ngoan ngoãn  lời a nãi.” Trình Loan Loan dặn dò: “Nếu gặp  việc hệ trọng gì   xoay xở, đầu tiên hãy thử tự  giải quyết, nếu thật sự  giải quyết  thì chờ  về  tính. Được ,   đây.”
 
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/ac-mau-chuyen-sinh-thanh-hien-the/chuong-706.html.]
[Vân Mộng Hạ Vũ]
 
Thật  Trình Loan Loan cũng chẳng  gì  lo lắng. Trong nhà  hai vị lão nhân, nếu  dùng bữa thì cứ đến nhà ăn bên nhà cũ Triệu gia là . Những việc khác trong nhà thì nhờ cậy những phụ nhân siêng năng khác trong thôn. Phía phường xà phòng thì  Tam Ngưu và Ngôn chưởng quầy. Tửu lầu bên  thì  Nhị Cẩu cùng Tuệ Nương phụ trách. Nói tóm , cũng chẳng  việc hệ trọng gì cần nàng bận tâm.
 
Nàng cất bước lên xe ngựa.
 
Một đoàn  trong sân ngóng theo.
 
Hai chiếc xe ngựa một  một  rời khỏi thôn Đại Hà.
 
Xe ngựa của Thẩm gia chạy phía , Thẩm Chính  trong xe, hai  bên cạnh là Trình Chiêu và Ngu Chiêm đều là mọt sách, xe dập dềnh xóc nảy như  mà hai   vẫn còn  sách .
 
Hắn cũng chẳng  hứng thú nước tới chân mới nhảy, liền chui  khỏi xe, nhảy xuống xe ngựa của Thẩm gia,  đó nhảy lên xe của Trình Loan Loan.
 
Đương nhiên     trong mà chỉ chen chúc bên cạnh A Phúc.
 
A Phúc đang đ.á.n.h xe, vội vàng giảm tốc độ hỏi: “Sao thiếu gia  qua đây? Chiếc xe ngựa   thoải mái ?”
 
Thẩm Chính hắng giọng, kéo rèm xe lên he hé: “Thẩm, thẩm  khỏe ?”
 
Từ tối qua Trình Loan Loan  uống t.h.u.ố.c chống say xe,   còn dán miếng chống say. Lúc   mới   một lúc, tạm thời  cảm thấy  gì khác thường, nàng lắc đầu : “Ta  ,  ?”
 
“Hừm.” Thẩm Chính sờ sờ mũi: “Gì nhỉ, con chỉ  hỏi nhỏ thẩm một câu, thẩm  suy nghĩ gì với cha con ?”
 
Nghe , Lục Ánh Tuyết liền thò đầu , thỉnh giáo: “Tiểu Chính,  cũng  điều  hỏi, rốt cuộc Huyện lệnh đại nhân  ý tình gì với Loan Loan tỷ  chăng? Ta  dân làng vẫn thường đồn đãi,   phụ  cháu  mời bà mối đến đề , xem chừng nếu chẳng  Loan Loan tỷ, e rằng  chẳng  thành . Thế nhưng  ở trong thôn lâu như  mà cũng chẳng thấy Huyện lệnh đại nhân  vẻ gì là động lòng. Chẳng lẽ dân làng  hiểu lầm?”
 
“Không hề  chuyện hiểu lầm  ạ, phụ  cháu quả thực  kết duyên cùng thẩm.” Thẩm Chính chẳng chút chần chừ đáp lời: “ mà phụ  cháu  là  luôn đặt trọng trách công vụ lên  hết thảy, hễ bận rộn là quên mất  sự khác. Chờ đợt   hết bận rộn sẽ tức khắc ngỏ lời cầu .”
 
Trên gương mặt Lục Ánh Tuyết chợt hiện vẻ chán ghét: “Chuyện đó thì  xong . Một nam nhân mà chỉ  đến chính sự, e rằng chẳng thể là hiền phu.”
 
Nàng hạ rèm xe xuống, kéo Trình Loan Loan  gần, thủ thỉ khẽ khàng: “Loan Loan tỷ, nữ nhân chúng  xuất giá ắt  tìm   tri kỷ bầu bạn. Chẳng màng phẩm cấp quan tước cao thấp, cũng chẳng bận tâm gia tài kẻ đó nhiều ít, điều cốt yếu nhất là  xem tỷ là  hết….”
 
Trình Loan Loan   ,  cũng chẳng xong, nàng vốn  mảy may nghĩ tới việc kết duyên cùng Thẩm huyện lệnh. Hơn nữa, nàng cũng   với Thẩm lão phu nhân , chờ  khi qua đợt bận rộn mùa xuân  sẽ chính thức tổ chức yến tiệc nhận .
 
Thẩm Chính  bên ngoài xe ngựa lâm  trầm ngâm. Xem    thuật  những lời của Ngu phu nhân cho phụ   mới . Phụ  già của , xem , thật sự  gắng sức một phen .