Kính mời quý độc giả tiếp tục   bộ chương truyện bên !
 
Trình Chiêu trở thành con rể Lãnh gia 1
 
Trên con đường phồn hoa nhất thành Hồ Châu.
 
Có một tòa tú các nhỏ xinh nép  bên đường, cột nhà  chạm trổ tinh xảo, cửa sổ lầu hai che một tấm rèm lụa mỏng. Gió nhẹ thổi qua, thấp thoáng bóng hình thiếu nữ bên trong.
 
Lãnh gia đại tiểu thư  bên cửa sổ, khoác   bộ y phục đỏ thêu hoa văn, khuôn mặt che một tấm khăn lụa mỏng, chỉ để lộ đôi mắt trong veo tựa hồ thu.
 
“Đâu  chút nào  xí  chứ.” Lục Ánh Tuyết cất lời: “Một cô nương tuyệt sắc như , há lẽ    nam nhân nào nguyện ý rước nàng về ư?”
 
Một vị phu nhân  kề bên lên tiếng: “Sau khi Lãnh gia đại tiểu thư cập kê,  đến cầu hôn từng đông nghịt  cổng Lãnh gia, gần như san phẳng bậc cửa. Song Lãnh viên ngoại  chẳng ưng  , cũng chẳng  ý kẻ , rốt cuộc chẳng hiểu vì lẽ gì  nghĩ  hạ sách . Nếu tú cầu lọt  tay một tên khất cái, ắt hẳn vở kịch  sẽ thêm phần thú vị!”
 
Trình Loan Loan tùy ý quan sát, thầm nghĩ quả nhiên  sai. Giữa đám đông vây kín, nàng thấy chẳng ít khất cái. Những tên khất cái   còn  mưu kế, chia   rải rác, mắt đưa mày liếc,  hiệu cho , bộ dạng như thể nhất định  đoạt cho bằng  tú cầu.
 
Trong lòng nàng thầm cảm thán cho  phận của Lãnh gia đại tiểu thư đang ngụ trong phòng .
 
Thẩm Chính quạt khẽ chiếc quạt giấy, vỗ nhẹ lên bả vai Trình Chiêu: “Ta còn tưởng rằng ngươi  trở về khách điếm, chẳng lẽ ngươi cũng hứng thú với việc ném tú cầu ,     lập gia thất  ư?”
 
Sắc mặt Trình Chiêu trầm xuống: “Người  đường quá đông đúc,  thể nào  về khách điếm.”
 
“Thôi nào, ngươi đừng giả bộ quân tử nữa chứ.” Thẩm Chính  hì hì : “Ngươi năm nay  mười chín tuổi , bên    nha  cũng   tiểu , chắc hẳn  từng nếm mùi hoan ái,  gần gũi nữ nhân cũng là lẽ thường tình thôi mà…”
 
Sắc mặt Trình Chiêu đen sạm như đáy nồi: “Câm miệng, đừng  bậy bạ.”
 
Tiền Huy xắn tay áo lên, phun hai ngụm nước bọt  lòng bàn tay: “Lãnh gia ở Hồ Châu là một gia tộc lớn, là thương gia  hàng đầu, còn phú quý hơn cả Tiền gia chúng . Nếu  cưới  Lãnh gia đại tiểu thư, tổ phụ ắt sẽ  lau mắt mà   bằng con mắt khác!”
 
Hắn  dứt lời, một đám khất cái  xung quanh lập tức  sang  , ánh mắt đầy vẻ cảnh giác.
 
Thẩm Chính bật  ha hả.
 
Lúc , tấm rèm lụa  lầu hai  vén , một nam tử trung niên bước . Y vận   y phục tơ lụa, đầu đội mũ quan, khí chất quý phái phi phàm. Y   lầu hai cất cao giọng : “Đa tạ chư vị  hạ cố đến ủng hộ Lãnh gia . Lãnh gia đại tiểu thư tuổi xuân  hai mươi tám, vẫn luôn gìn giữ  khuê nữ trong chốn khuê phòng. Hôm nay ném tú cầu kén phu quân, phàm là nam tử từ mười lăm đến ba mươi tuổi  lập gia thất đều  thể tham dự.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/ac-mau-chuyen-sinh-thanh-hien-the/chuong-713.html.]
 
Đám đông vây xem phía  nổi lên tiếng reo hò vui mừng.
 
Lãnh gia đại tiểu thư bước , trong tay cầm một quả tú cầu đỏ thắm. Dáng  nàng yểu điệu thướt tha, đôi mắt long lanh tựa hồ nước mùa xuân, lập tức khuấy động những tiếng bàn tán xôn xao cùng những tràng  huýt sáo  dứt từ đám nam nhân.
 
Trình Loan Loan  ở vị trí khá gần tú lâu, nàng thấy rõ giọt lệ ẩn trong đôi mắt của Lãnh gia đại tiểu thư. Nước mắt chực trào khiến đôi mắt nàng càng thêm phần yếu đuối, dễ khiến   động lòng.
 
Chỉ cần  qua cũng đủ , Lãnh gia đại tiểu thư  là   trong gia đình ép buộc  đây ném tú cầu.
 
“Giờ lành  đến…”
 
Theo tiếng hô ,  bộ nam tử đủ điều kiện đều  lực chuẩn , từng đôi mắt đều dán chặt  quả tú cầu.
 
Phạm Khắc Hiếu
Lãnh gia đại tiểu thư xoay , tùy ý đưa tay ném quả tú cầu xuống .
 
“Là của !”
 
“Tú cầu là của !”
 
“Ta mới là rể quý  định của Lãnh gia!”
 
Đám nam nhân chen chúc thành một khối , Trình Loan Loan vội kéo Lục Ánh Tuyết đến mái hiên  tú lâu lánh tạm. Cảnh tượng  quả thực khiến    khỏi rụt rè sợ hãi.
 
Vô  cánh tay đồng loạt vươn , tú cầu  giành giật,  ngừng bay lên   rơi xuống,   đón lấy,  vút bay…
 
Đám khất cái vẫn luôn phối hợp giành lấy tú cầu, cố ý hướng nó bay về phía Đông Nam. Tại một góc khuất nơi đó, một tên khất cái tuổi chừng tam tuần đang an tọa, đôi mắt   khỏi lóe lên tia tinh quang.
 
Vân Mộng Hạ Vũ
 
“Thẩm Chính, ngươi mau giúp  một tay!” Tiền Huy luống cuống cả chân tay,  tiếp: “Nếu   thể trở thành rể quý của Lãnh gia,  nguyện xưng ngươi một tiếng đại ca,  ?”
 
Thẩm Chính thu quạt giấy cài bên hông, chẳng tình nguyện chút nào, : “Được , tự   nguyện  tiểu , ai  chẳng cần chứ? A Phúc, ngươi qua bên ,   bên … Trình , thôi bỏ , ngươi chỉ là thư sinh yếu ớt, cứ  yên một bên. Kẻo   đám đông xô ngã thì hỏng việc.”