Mời quý độc giả  bên 
 
để tiếp tục   bộ chương truyện!
 
Còn mặt mũi nào sống ở  đời 2
 
Ngu Chiêm bưng chén  lên,  dậy, cung kính mở miệng: “Thẩm ,  lấy   rượu, kính ngài một chén. Nếu    ngài,    khó tránh lành ít dữ nhiều…”
 
Trận thi thứ hai,  vẫn  an bài ở sát nhà xí, nhưng  là   . Hắn   bất kỳ oán hờn nào, chỉ cần  thể cho  một cơ hội tham dự kỳ thi, như ,  sẽ tự  mở  một tiền trình xán lạn.
 
Hắn ngẩng đầu lên, uống cạn tách .
 
Trình Loan Loan vỗ vỗ bả vai : “Đây chỉ là cửa ải đầu tiên  con đường khoa cử. Sau  ngươi tham gia thi viện, thi hương, thi hội…  thể sẽ gặp  nhiều chuyện như . Chính ngươi  chuẩn  sẵn tâm lý.”
 
Dù , nàng  thể nào mỗi  đều đúng lúc  mặt ở đó.
 
Hơn nữa, nàng cũng chẳng thể mỗi lúc mỗi nơi đều  tay giải quyết  chuyện. Đôi khi,   vẫn  tự lực cánh sinh.
 
Ngu Chiêm gật đầu, đường đời vốn lắm gian nan, nếu  tiến xa, vươn cao, ắt  tích lũy dày dặn, chờ ngày bộc phát, vang danh thiên hạ.
 
Hắn vẫn  miệt mài đèn sách,  ngừng trau dồi tri thức cho bản ...
 
“Chuyện tương lai hãy gác .” Thẩm Chính giơ chén rượu lên: “Nào nào nào, cạn chén , rốt cuộc kỳ thi  viên mãn , cứ thả lỏng một phen.”
 
Trình Chiêu vốn  gần rượu, lúc  uống cạn nửa chén, đầu óc tức khắc  chút choáng váng.
 
Trình Loan Loan cũng  ngăn cản, đèn sách gian khổ nhiều năm, nay kỳ thi lớn  kết thúc, cũng nên thả lỏng đôi chút.
 
[]
 
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/ac-mau-chuyen-sinh-thanh-hien-the/chuong-732.html.]
Đêm , đám thư sinh trẻ cùng  uống rượu dùng bữa, luận bàn học vấn, suy ngẫm nhân sinh, bàn về tương lai. Đến khi tàn cuộc, trời  khuya lắm .
 
Sáng hôm ,  lầu   quan sai mang thiệp mời đến. Đó là thiệp mời từ tri phủ đại nhân, mời các thư sinh tham gia kỳ viện thí  . Đây là phong tục của thành Hồ Châu, hằng năm  khi đại khảo kết thúc, tri phủ đại nhân sẽ chủ trì một buổi yến tiệc, mời các học sinh từ khắp nơi cùng ngâm thơ thưởng cảnh, tương đương với một buổi thi hội quy mô lớn.
 
“Ta sẽ  .” Trình Chiêu vốn  hứng thú với những hoạt động như , liền đáp: “Ta ở trong phòng  sách là đủ .”
 
Trình Loan Loan  bằng lòng, khẽ lắc đầu: “Chiêu nhi, yến hội   do tri phủ đại nhân đích  tổ chức,  là học sinh Hồ Châu, con nhất định  . Thứ nhất là để nể mặt tri phủ đại nhân, thứ hai, con   thể sẽ trở thành tú tài. Tú tài là   phẩm cấp quan viên,   con coi như một chân  bước  quan trường . Thân ở chốn quan trường, nếu đơn độc một ,  dễ trở thành cái gai trong mắt kẻ khác. Ta cho con  ngâm thơ thưởng cảnh,   để con tỏ vẻ đạo đức giả mà kết giao. Mà là thành tâm đối đãi với  khác, thành tâm kết giao tri kỷ. Song, cũng  ghi nhớ, tri nhân tri diện bất tri tâm, bất cứ lúc nào, đều  giữ lòng đề phòng kẻ khác.”
 
Vân Mộng Hạ Vũ
 
“Thẩm phu nhân   sai,   những  đó chính là đồng liêu của Trình .” Thẩm Chính thản nhiên : “Hãy nhanh chóng sửa soạn  thôi.”
 
Đầu Tiền Huy từ cửa ló , hỏi: “À ,  cũng   chăng?”
 
Thẩm Chính khinh bỉ đáp: “Ngươi từ trận đầu tiên  rớt bảng, còn chẳng  tư cách dự, hãy ngoan ngoãn ở nhà .”
 
“Thẩm , lời  của  thật chẳng  lẽ. Huynh  A Phúc  thư đồng, hầu hạ  tả hữu. Trình  chỉ  một , chẳng  sẽ tổn hại phong thái của   đầu viện thí trận đầu ?” Tiền Huy bước tới phía  Trình Chiêu, đưa tay bá vai Trình Chiêu, : “Từ nay về ,  chính là thư đồng của . Huynh  ,  sẽ theo đó.”
 
Phạm Khắc Hiếu
Trình Chiêu  xong, dở  dở .
 
Song,   cùng Tiền Huy  hòa, chi bằng dẫn Tiền Huy cùng đến dự yến hội của tri phủ đại nhân cũng chẳng .
 
Ba  sửa soạn  y phục đôi chút,   xe ngựa  tới địa điểm tổ chức yến hội.
 
Trình Loan Loan  bên cửa sổ, thấy  nhiều thư sinh tốp năm tốm ba, cao đàm khoát luận, tiếng   sang sảng, khí chất tựa  hùng…
 
Khí phách thư sinh, tuổi trẻ tinh thần phấn chấn, cảnh tượng  quả khiến    ngưỡng mộ.
 
Nàng chợt  chút hoài niệm về thuở còn đèn sách  , thanh xuân tuế nguyệt qua   trở . Nàng hy vọng Chiêu nhi cùng Tiểu Chính  thể tận hưởng  thời gian tự tại phóng khoáng …