Nhìn thấy ngươi liền chướng mắt 2
 
Trình Loan Loan tức đến bật , lão Ngô , quả là ỷ thế h.i.ế.p  trắng trợn!
 
Nàng lạnh giọng mở miệng: “Cẩu Đản quả thật   năng lực, chính   dốc lòng đề cử nên  mới quyết định mua căn nhà . Chuyện tiếp theo cũng để cho Cẩu Đản phụ trách , những  khác   tin .”
 
Lão Ngô  lấy  khế ước nhà đất, đang chuẩn  điền các thông tin,   , sắc mặt khó coi  c.h.ế.t.
 
Hắn hít sâu một , ngẩng đầu  tủm tỉm : “Cẩu Đản, ngươi đây là gặp  quý nhân , còn  mau tới đây.”
 
Cẩu Đản mừng như vớ  vàng,  rằng   càng nhiều, phần hoa lợi  chia sẽ càng hậu hĩnh.
 
Hắn lập tức buông chổi xuống. Dù  từng  sách, song ở trong nghề môi giới hơn ba tháng, những chữ cần  cũng  tạc ghi trong lòng, cách thức xử lý giấy tờ cũng nắm rõ. Hắn vụng về cầm bút lông,  tên Trình Loan Loan, ghi rõ ngày giao dịch cùng  tiền của căn nhà,  đó đưa tới  mặt Trình Loan Loan: “Chủ nhà    điểm dấu tay . Mong thẩm ấn tại đây,  đó đóng thêm một dấu triện nữa là  thỏa.”
 
Trình Loan Loan kiểm tra kỹ khế nhà xem thử thật giả, lúc  mới thủ ấn.
 
Cẩu Đản cầm khế nhà   trong tìm  phụ trách, chỉ chốc lát   trở .
 
Trình Loan Loan từ trong tủ chứa đồ của thương thành lấy  ngân phiếu trị giá bảy ngàn tám trăm lượng bạc, đặt lên bàn. Người môi giới kiểm đếm  bạc rõ ràng,  đó mới trịnh trọng trao khế nhà  tay Trình Loan Loan.
 
“Đa tạ ngươi, Cẩu Đản.” Trình Loan Loan khẽ mỉm  : “Ta  ưng ý căn nhà . Sau   dịp,  xin mời ngươi một bữa rượu nhạt.”
 
Nàng cất kỹ khế nhà, xoay    ngoài. Vẫn còn  thấy những lời tán thưởng Cẩu Đản từ đám  trong nha hành.
 
“Cẩu Đản, vận khí của ngươi thật . Chưa đầy một canh giờ  bán  một căn nhà lớn .”
 
“Kẻ khác đến nha hành  học đồ,  khi cả năm trời cũng chẳng   mối nào, thế mà ngươi chỉ ba tháng  kiếm  một khoản lớn, quả thực là vận may hiếm .”
 
“Hơn bảy lượng bạc tiền hoa hồng, phen  ngươi hẳn  phát tài lớn .  dù  ngươi cũng là đồ , chẳng lẽ  nên hiếu kính sư phụ một chút ?”
 
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/ac-mau-chuyen-sinh-thanh-hien-the/chuong-736.html.]
“Hãy rút  một lượng bạc, mua chút rượu ngon thịt béo về dâng sư phụ ngươi, coi như  phí công  bồi dưỡng ngươi bấy lâu.”
 
Cẩu Đản mím môi  rộ lên,  các vị thúc bá  chứng giám,  thì  tiền hoa hồng từ việc bán căn nhà  hẳn sẽ thuộc về .
 
Thế nhưng Triệu thẩm là khách hàng do sư phụ đưa tới,   dám độc chiếm  tiền . Hai lượng bạc... chỉ hai lượng bạc thôi cũng  thể giải quyết  bao nhiêu chuyện ...
 
“Xùy!”
 
Lão Ngô đột nhiên  lạnh một tiếng, phá tan bầu  khí hòa thuận trong phòng.
 
Hắn lạnh lùng  chằm chằm Cẩu Đản, mắng: “Căn nhà  định giá tám ngàn lượng bạc, ngươi  dám giảm giá hai trăm lượng mà bán . Ngươi còn tự cho  là giỏi giang lắm ? Vậy, hai trăm lượng bạc tổn thất của nha hành , ai sẽ bù đắp? Chẳng  là  khấu trừ từ tiền lương của sư phụ ? Số bảy lượng bạc , hãy lấy  mà khấu trừ !”
 
Cẩu Đản đột nhiên trừng to mắt: “Sư phụ, chẳng   từng  bảy ngàn tám trăm lượng bạc là giá thấp nhất  ư? Nha hành sẽ  chịu thiệt thòi  mà, ...”
 
Hắn bước tới níu lấy tay áo lão Ngô, giọng  đầy van lơn: “Ta  cần bảy lượng bạc nhiều đến , một lượng là đủ ... Không, năm trăm văn tiền là  ! Phụ   bệnh nặng sắp qua đời, cần tiền mua t.h.u.ố.c chữa trị. Sư phụ, xin  rủ lòng thương...”
 
Lão Ngô nhấc chân lên, hung hăng đạp tới: “Ngươi  nha hành tổn thất hai trăm lượng bạc,  mà còn mặt mũi đòi tiền ư? Cút  khỏi nha hành ngay,    cần đến nữa!”
 
Đám  bên cạnh  đành lòng, vội vàng xông tới khuyên can: “Căn nhà  đích thực là do Cẩu Đản bán . Người  như  thật  phần quá đáng.”
 
“Lão tử  dạy dỗ đồ , liên quan gì đến các ngươi hả!” Lão Ngô  thêm một cú đạp nữa: “Cút ngay! Ta   thấy ngươi  chướng mắt!”
 
Cẩu Đản  đạp trúng bả vai, từ  cầu thang nha hành lăn xuống đất, đau đớn đến mức thiếu chút nữa ngất .
 
Phạm Khắc Hiếu
Hắn vội vàng lồm cồm bò trở : “Sư phụ,  sai ! Xin  đừng đuổi  ... Ta  cần tiền môi giới nữa, dù chỉ một đồng tiền cũng  cần...”
 
Hắn tuổi tác còn non nớt,   cũng  từ chối, khó khăn lắm mới kiếm  một chân sai vặt tại nha hành, mỗi tháng  một trăm văn tiền. Lòng  vô cùng thỏa mãn, bởi công việc  chính là nguồn sống, tuyệt đối  thể để mất.
 
Lão Ngô cầm túi tiền trong tay,  đá thêm một cước: “Ngươi cút , đừng ép  xuống tay độc ác!”
 
Lúc , thanh âm của một tiểu cô nương từ bên ngoài nha hành vang lên: “Cẩu Đản, chẳng lành ! Ngươi mau trở về , phụ  ngươi  mất, mau về...”