Mời Quý độc giả  bên 
 
để tiếp tục   bộ chương truyện!
 
Trên đường phố ngựa xe như nước.
 
Trình Loan Loan  bên cửa sổ khẽ liếc , đoạn lắc đầu bảo: “Ta sẽ   xem bảng thông báo , đợi tin lành từ các con.”
 
Với chừng  , nếu  tiến đến, e rằng sẽ  ép nát thành bánh nhân thịt mất thôi.
 
Chỉ còn một ngày nữa thôi, ngày mai chúng  sẽ lên đường hồi hương, đợi chốc nữa Lục phu nhân sẽ dẫn theo  thôn Bích Thủy mang giống cây ăn quả tới,   ở  khách điếm để hỗ trợ.
 
Nàng  ở cửa khách điếm  theo Trình Chiêu và Thẩm Chính khuất dạng dần nơi xa.
 
Nàng đang  xoay    thì ba bóng hình gầy guộc hiện  ở cửa khách điếm.
 
“Cộp.”
 
Ba  cúi  quỳ gối  mặt nàng.
 
“Thẩm thẩm, đây là khế ước bán  của ba tỷ  chúng con.” Cẩu Đản đưa ba tờ khế ước lên: “Xin thẩm thẩm nhận thu nhận chúng con .”
 
Ba   chính là Cẩu Đản và hai tỷ tỷ của y. Cẩu Đản năm nay mười tuổi,  chị cả ước chừng  mười bốn,  chị kế cũng  độ mười hai, mười ba.
 
Trình Loan Loan vội đỡ ba   dậy, cất lời: “Các con  gì , mau  lên !”
 
“Tám lượng bạc  chính là tiền bán  của tỷ  ba chúng con.” Người cô nương lớn nhất ngẩng đầu, giọng  chứa đựng sự kiên quyết: “Ba lượng dùng  tang lễ cho phụ , một lượng khác dùng để dời mộ mẫu , mong cha   chôn cất gần . Bốn lượng bạc còn , chúng con  đem chia cho những láng giềng từng giúp đỡ. Giờ đây, ba tỷ  chúng con  còn điều gì vướng bận nữa, cầu xin phu nhân rủ lòng thu nhận chúng con.”
 
Trình Loan Loan vốn dĩ  kiên quyết từ chối nhưng nghĩ đến vô vàn chuyện lớn nhỏ trong gia đình, cuối cùng đành gật đầu chấp thuận.
 
Ba tỷ   nếu ở  Hồ Châu, quả thực khó lòng tự kiếm sống mưu sinh. Mà  cũng đang thiếu  giúp đỡ công việc nhà. Ba đứa nhỏ    lo liệu chu  hậu sự cho phụ mẫu,  còn báo đáp ân tình những kẻ  giúp đỡ, đều là những tấm lòng lương thiện, mang về nuôi dưỡng cũng chẳng  gì sai trái.
 
Nàng nhận lấy khế ước bán , trầm giọng : “Vậy ba đứa con cứ tạm thời  theo . Sau , nếu  nơi chốn nào khác  đến, bất cứ khi nào cũng  thể lấy  khế ước bán  .”
 
Phạm Khắc Hiếu
Vân Mộng Hạ Vũ
 
Ba đứa nhỏ  họ Ngụy. Đại tỷ là Ngụy Hồng Anh, nhị tỷ là Ngụy Hồng Diễm, còn   Ngụy Cẩu Đản, tên thật là Ngụy Tiểu Hải.
 
Vì tránh cho khuê nữ của   tự bán  mà phụ  của bọn họ  tự vẫn quy tiên. Đây quả là một bậc phụ  nhân từ, nên Trình Loan Loan  bắt ba   đổi họ, mà vẫn giữ nguyên tên cũ như thuở ban đầu.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/ac-mau-chuyen-sinh-thanh-hien-the/chuong-741.html.]
 
Lúc Trình Loan Loan đưa theo ba đứa nhỏ  khách điếm, Trình Chiêu và Thẩm Chính cũng  vội vã tới cổng phủ nha.
 
Có thể  nơi đây là cảnh tượng   chen chúc, đông đúc nghìn nghịt. Bất kể là kẻ hữu quan   vô can, tất thảy đều vây quanh nơi , ngóng chờ bảng thông báo  niêm yết.
 
“Tùng tùng tùng.”
 
Tiếng trống vang lên, bốn nha sai từ phủ nha bước , tay cầm mấy tờ danh sách chữ vàng.
 
Quần chúng đồng loạt lùi  phía , nha sai mang theo thùng hồ, cẩn trọng trét một mảng bột gạo lớn lên tường,  dán ba tấm bảng thông báo lên đó.
 
Khi nha sai  khuất bóng, đám đông  lũ lượt chen chúc xô đẩy đến.
 
“Người  đầu: Trình Chiêu.”
 
“Tử Du ,  là   đầu danh sách, quả nhiên   liệu trúng !”
 
“Trời đất! Ta  tên  bảng vàng , ba  viện thí, rốt cuộc  cũng đậu tú tài.”
 
“Cớ      tên  bảng? Cớ ... Cớ   thành  nông nỗi ...”
 
“Năm nay   ba mươi, cơ hội  hết ! Hu hu hu...”
 
Kẻ   , thế gian vẫn . Người  thì nào ai đoái hoài, kẻ    tứ phương mừng rỡ chúc tụng.
 
“Trình ,   tên  bảng vàng , ha ha ha ha,   tên  bảng vàng !” Thẩm Chính ôm cổ Trình Chiêu, cả  kích động đến nỗi suýt phát điên: “Trong  chín mươi tám , ha ha ha ha,  mà    thứ chín mươi tám! Ta  đậu tú tài ,   hổ danh tổ tiên Thẩm gia, ha ha ha ha!”
 
Trong lòng Tiền Huy  khỏi kinh ngạc,  ngờ một kẻ lông bông như Thẩm Chính  thực sự đỗ tú tài. Chẳng lẽ đúng như lời cha  , gần mực thì đen gần đèn thì sáng? Bởi vì Thẩm Chính chơi  với Trình Chiêu nên  thấm nhiễm tài văn chương của Trình Chiêu,    một bước lên mây ?
 
Giá như   sớm ...
 
Thôi bỏ , chuyện  đời nào  chữ “giá như”?
 
Hắn vung chiếc quạt khẽ đập  gáy Thẩm Chính: “Trình  là thủ khoa bảng vàng mà còn  phấn khích như ngươi, nếu ngươi còn tiếp tục  lớn nữa, miệng cũng rách đến mang tai mất thôi.”
 
“Tiểu tử ngươi cũng dám đ.á.n.h tú tài mới đăng khoa ư?” Thẩm Chính phản kích quặp lấy cổ Tiền Huy: “Bản tú tài đây  trị tội bất kính của  mới , hãy xem chiêu!”
 
Hai  cứ thế vui vẻ đùa giỡn bên cạnh.