Kính mời quý độc giả tiếp tục theo dõi chương truyện bên !
 
Hắn  cố gắng hết sức
 
Vừa mới bước xuống xe ngựa, liền thấy Tiền Huy đang đỡ Tiền lão gia tử  đón chào.
 
Tiền lão gia tử ân cần hỏi: "Tuệ Nhũ nhân, sự việc  thuận lợi chăng?"
 
Trình Loan Loan mỉm  đáp: "Hôn sự   hủy bỏ. Không  Tiền lão  dùng bữa ?"
 
Tiền lão gia tử lắc đầu,  rằng  khi   chuyện , ông  lập tức bôn ba ngược xuôi,  đó trở về khách điếm chờ đợi tin tức, vẫn  hề dùng bữa cho đến tận bây giờ.
 
“Vậy thì cùng  dùng một bữa cơm .” Trình Loan Loan cất lời: “Chiêu nhi, con hãy gọi tiểu nhị đưa thực  tới.”
 
Phạm Khắc Hiếu
Nàng đưa Tiền lão gia tử lên nhã gian ở lầu hai, thức ăn đều gọi những món đặc sắc nhất, bày đầy một bàn lớn.
 
Vân Mộng Hạ Vũ
 
Trình Chiêu nâng chén rượu: “Cảm tạ Tiền lão cùng Tiền    tay hỗ trợ, ly rượu ,  xin kính chư vị.”
 
“Trình công tử là   sách, hãy tiết chế tửu lượng thôi.” Tiền lão gia tử giữ tay  : “Chúng  cũng tính là nửa  cùng quê, giúp đỡ lẫn  một chút thì  là gì, lấy   rượu là .”
 
Trình Loan Loan  hiểu rõ, Tiền lão gia tử  nhiều như  cũng   là chỉ vì một tiếng cảm tạ của Trình Chiêu.
 
Nàng  quanh co dài dòng, cất lời: “Tiền lão    giúp chất nhi của  một ân tình lớn lao, mời ăn một bữa cơm quả thực khó mà đáp đền đủ đầy. Nếu Tiền lão  chỗ nào cần  hỗ trợ thì cứ thẳng thắn bày tỏ.”
 
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/ac-mau-chuyen-sinh-thanh-hien-the/chuong-752.html.]
Vòng tới vòng lui, giả dối quanh co, lời lẽ sắc bén   là lẽ cư xử của nàng.
 
Tiền lão gia tử sảng khoái  lớn: “Tuệ Nhũ nhân tuy là nữ tử, nhưng khí khái hào sảng ngay cả bậc nam nhi cũng khó lòng bì kịp. Nếu  , lão hủ cũng  vòng vo nữa.”
 
Lời của ông còn   xong thì Tiền Huy  trợn trừng hai mắt: “Tổ phụ, ngài   trở thành kẻ tính toán như thế? Chỉ là chút tương trợ nhỏ nhoi,    thể đưa  đòi hỏi ư?”
 
Gương mặt già nua của Tiền lão gia tử đỏ bừng, lập tức cảm thấy đôi phần ngượng ngùng. Bị tôn nhi  như , giống như… lòng tham lợi của ông  quá đỗi lộ liễu.
 
 bọn thương nhân  vốn là như , chuyện đặt lợi ích lên hàng đầu  là điều thấm nhuần  m.á.u thịt từ thuở ấu thơ. Làm bất cứ chuyện gì cũng sẽ cân nhắc thiệt hơn, lợi hại… Lão hủ sống bấy nhiêu năm,  giờ đều  những việc tương tự, cũng  từng cảm thấy  điều gì bất , nhưng hiện tại  chỉ  tìm một kẽ đất mà chui xuống cho khuất mắt.
 
“Không .” Trình Loan Loan  hề bận tâm: “Tiền lão chớ nên cố kỵ, cứ việc  thẳng.”
 
Tiền lão gia tử ho khan một tiếng, cố nén  sự ngượng ngùng, chậm rãi cất lời: “Tiền gia chúng  là gia tộc thương nghiệp lớn. Lão hủ đây thật lòng  cùng Tuệ Nhũ nhân bàn bạc một mối  ăn.”
 
Nếu  cất lời, Tiền lão gia tử cũng  còn ngượng ngùng, liền thẳng thắn   trọng điểm: “Xà phòng là thứ  vang danh khắp Đại Vũ, một  địa phương gần trấn Bình An thì  một hai lượng bạc cho một khối, ở tận kinh thành   thể bán  hơn năm lượng bạc, tỷ suất lợi nhuận cực kỳ lớn. Bởi , lão hủ mặt dày mong Tuệ Nhũ nhân ban cho Tiền gia  một chút ưu ái… Tiền gia   thể   quyền kinh doanh xà phòng trong khu vực Hồ Châu  …”
 
Lời    thì hai mắt Tiền Huy trợn trừng, gần như  lồi  ngoài. Tổ phụ nhà  quả thật là  toan tính, chuyện đáng thẹn như  mà tổ phụ cũng  thể thốt nên lời ư?
 
Tiền lão gia tử vội vàng bổ sung thêm: “Mỗi một khối xà phòng sẽ trả thêm hai trăm văn so với giá định mức. Tuệ Nhũ nhân sẽ thu lợi nhiều hơn vài phần, Tiền gia cũng  hưởng chút lợi lộc, ý Tuệ Nhũ nhân thế nào?”
 
Trình Loan Loan  hề cho rằng Tiền lão gia tử là kẻ chỉ  hám lợi ích. Trong lòng  khỏi thầm tán thưởng tài trí của Tiền lão gia tử.
 
Đây chính là hình thức đại lý khu vực mà hơn ngàn năm , các thương hiệu lớn mới bắt đầu áp dụng. Trải qua hơn ngàn năm phát triển mới dần dần thành thục, thế mà   Tiền lão gia tử đề cập đến. Nghĩ , hẳn là Tiền lão gia tử  ấp ủ toan tính  từ  lâu, ngày đêm cân nhắc, mới  thể đưa   kế sách vẹn  như .
 
Trình Loan Loan khẽ lắc đầu: “Mô thức kinh doanh xà phòng   cố định từ lâu, lúc   đổi phương thức kinh doanh sẽ mang đến vài phần phiền toái vô ích. Tuy nhiên,   một ý tưởng kinh doanh khác  cùng Tiền gia hợp tác, chi bằng Tiền lão gia tử hãy lắng  một phen xem ?”