Mời Quý độc giả  bên 
 
để tiếp tục   bộ chương truyện!
 
Khách điếm trong thôn tên là khách điếm Đại Hà, do Thiết Trụ phụ trách học tập công việc chưởng quỹ, do nhị tức phụ của lý chính, tức nương Thiết Xuyên, phụ trách quản lý các công việc vặt vãnh, như quét dọn, sắp xếp giường chiếu và các việc lặt vặt khác.
 
Tất cả lầu hai đều  thông với , mỗi gian cửa hàng phía   thể chia  hai phòng ngủ, hai bên nam bắc cộng  là bốn mươi gian phòng.
 
Giá tiền của khách điếm  xác định  sự chỉ đạo của Trình Loan Loan, tổng cộng  mười gian phòng Thiên hạng, một đêm ba trăm văn tiền; phòng Nhân hạng mười gian, một đêm hai trăm văn tiền;   mười lăm phòng Địa hạng, một trăm văn tiền một gian;  còn  là giường chung, mỗi phòng hơn mười chiếc giường, mười văn tiền một đêm, tiện cho những kẻ  lao dịch nặng nhọc.
 
Trình Loan Loan dẫn năm vị thương khách tiến về khách điếm. Nương Thiết Xuyên  chút sững sờ, một phụ nhân như nàng  từng quen   giao thiệp với quan  quyền quý. Những vị khách  mặc y phục tơ lụa, toát lên khí chất quý phái, còn nàng thì một  vải thô, thực sự ngại tiến lên đón tiếp.
 
Triệu Thiết Trụ ngược  chẳng bận tâm nhiều đến thế,  buông bàn tính xuống, tức khắc chạy tới đón chào: "Các vị khách quan, ở trọ ?"
 
Bạch Khải gật đầu: "Một gian phòng Thiên hạng, hai phòng Nhân hạng,  thêm bốn phòng Địa hạng."
 
Lần   tới mang theo hai quản sự và tám gã sai vặt. Hắn ở phòng hảo hạng, hai quản sự ở phòng trung đẳng, tám gã sai vặt, mỗi hai  một gian phòng hạ đẳng là đủ.
 
Những vị quản sự còn  cũng nhao nhao đặt phòng. Lời lẽ của các vị khách  tuôn   nhanh, song Thiết Trụ cũng nhớ  nhanh, chỉ chốc lát  tính toán xong tiền bạc.
Phạm Khắc Hiếu
 
Hắn nở một nụ  đúng mực: "Mỗi gian phòng tiền cọc là hai mươi văn tiền. Của Bạch chưởng quỹ là một lượng bạc thêm hai trăm bốn mươi văn tiền, của Lưu chưởng quỹ là chín trăm..."
 
Sau khi các thương khách  trả tiền, Thiết Trụ cầm  phòng, dẫn đám   nhận phòng.
 
Nương Thiết Xuyên  sững tại chỗ, cả  đều ngơ ngẩn, chỉ trong nháy mắt mà khách điếm  thu  gần năm lượng bạc!
 
Trước đó phụ  chồng bảo nàng đến trông coi khách điếm, nàng còn tưởng rằng mỗi ngày  sẽ nhàn rỗi. Dù , một đêm chào giá mấy trăm văn tiền, nàng  tin rằng  kẻ chịu bỏ tiền  để ở. Giờ đây, sự thật  phá vỡ nhận thức ban đầu của nàng, đôi tay nàng cũng  chút run rẩy... Một ngày năm lượng bạc, một tháng chính là hơn một trăm lượng bạc! Đây là tình huống  đầy phòng, nếu như kín phòng thì  tiền kiếm  sẽ càng nhiều hơn gấp bội.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/ac-mau-chuyen-sinh-thanh-hien-the/chuong-792.html.]
 
"Nương Thiết Xuyên, thất thần  chi ?" Trình Loan Loan bật  khẽ , "Mau  phía  nấu nước, dâng  cho khách, còn những con ngựa  cũng  chuẩn  cỏ khô."
 
Khách điếm  chịu trách nhiệm cơm canh, nhưng  chuẩn  nước , nước rửa mặt ban đêm và đồ ăn cho ngựa, đây đều do bà Thiết Xuyên phụ trách.
 
"Vâng  ,  cũng hồ đồ mất ." Bà Thiết Xuyên lấy  tinh thần, "Bà Đại Sơn cứ  ,    việc đây."
 
Trình Loan Loan cũng chẳng nán  thêm, đang chuẩn  rời  thì thấy Triệu lão thái thái cùng Lục Ánh Tuyết tới,  tay hai  đều cầm một trang giấy.
 
Tờ giấy  tay Triệu lão thái thái : Nhà hàng Đại Hà  thẳng ba mươi bước.
 
Tờ giấy  tay Lục Ánh Tuyết : Tửu phường Đại Hà  thẳng ba mươi lăm bước.
 
Trình Loan Loan dở  dở , hai   quả thực    ăn, trực tiếp kéo khách từ khách điếm.
 
Chớ  chi, kẻ  thể nghỉ tại khách điếm hẳn là những  lắm tiền của, nếu đến nhà hàng và tửu phường thì chắc chắn sẽ   chuyện tiếc của.
 
Nàng sờ cằm : "Vào trong thành khắc hai bức chữ , treo ở  biển hiệu khách điếm, như  khách hàng sẽ dễ dàng  thấy hơn."
 
Những chữ  đều do Ngu phu tử , nét bút tiêu sái phiêu dật, treo  vách tường của khách điếm cũng  .
 
Lục Ánh Tuyết gật đầu: "Ta   là thiếu thứ gì đó mà, đúng là nên đóng khung. Bây giờ  sẽ  trong thành một chuyến."
 
Nàng  hấp tấp, một khắc cũng chẳng chờ đợi , liền cầm cả chữ trong tay Triệu lão thái thái rời .
 
Trình Loan Loan cũng chẳng nán  khách điếm thêm, ngày mai là đại hôn của nhi tử, nàng  là chủ sự, còn   nhiều chuyện cần . Nàng nhanh chóng trở về nhà , kiểm tra thiếu sót khắp tứ phía, bận bịu chân  chạm đất...