Mời Quý độc giả  bên 
 
để tiếp tục   bộ chương truyện!
 
Phong cảnh  như tranh 2
 
“Vườn hoa cách đại giang cách đó  xa,  thể đào một con mương dẫn thủy nhập điền tới đây  chăng? Hậu  việc tưới tiêu ắt sẽ thuận tiện hơn nhiều.” Trình Viên Viên  vẻ ngượng nghịu : “Mỗi ngày gánh nước tưới cây cũng  phung phí gần hết thì giờ ban ngày,  thấy thật  bõ.”
 
Không  là nàng lười biếng, mà là  dành thời gian cho những việc ý nghĩa hơn. Nàng  Nhị Nha   núi  vô vàn kỳ hoa dị thảo, nàng  dành ít thời gian lên núi đào một ít dã hoa về trồng  cổng vườn hoa, mỗi   đến hoa lá cỏ cây thì sẽ khiến lòng  nàng  khỏi thư thái hơn phần nào.
 
Hai mắt Trình Loan Loan sáng lên: “Đại tỷ, quả đúng là   điểm tỉnh cho !”
 
Trong 《Lan Đình Tập Tự》 , lưu thương khúc thủy, liệt tọa kỳ tứ… Đây là việc mà mỗi khi các bậc văn nhân hội họp đều mong   thưởng lãm.
 
Nếu nàng  biến nơi đây thành thắng cảnh du lãm, ắt  cho nhân công thiết kế một dòng suối uốn lượn, để những văn nhân  đến đây  thể tìm thấy niềm tao nhã.
 
Huống hồ, bố cục lâm viên  cũng cần  sắp đặt , ít nhất  dành  một khu vực đủ rộng cho vài mươi  an tọa nghỉ ngơi, thưởng thức cầm ca.
 
Nếu  thể kiến tạo nên một lâm viên tựa chốn Tô Châu, ắt hẳn nàng nguyện ý lưu  đây trọn đời.
 
Trình Loan Loan khẽ mỉm  mãn nguyện.
 
Đang lúc nàng say đắm ngắm cảnh trong vườn hoa, Nhị Nha  vội vã chạy đến bẩm báo: “Đại nương,   nhiều văn nhân kéo  thôn, tất thảy đều hướng đến hồ sen.”
 
Trình Loan Loan rửa tay. Đây là  đầu tiên hồ sen  đón tiếp khách nhân, nàng tất  tự  đến xem xét, như  mới  thể thấu hiểu trọn vẹn tâm ý của họ.
 
Nàng trở về chính viện của ,  thấy hương  nồng đậm thoang thoảng, đây chính là việc nàng  dặn dò từ chiều qua.
 
Khi   hãm xong, nàng tự tay xách theo ấm , Ngụy Hồng Anh mang một khay  chất hơn hai mươi chén sứ, còn Ngụy Hồng Diễm cũng xách một giỏ tre, bên trong đặt bốn năm loại hoa quả cùng điểm tâm.
 
Chủ tớ ba  thong thả bước về phía hồ sen.
 
Trong đình thủy tạ, hàng chục vị văn nhân nho nhã phong lưu đang tụ họp. Kẻ  trong đình,   bên lối đá cuội, ánh mắt của chư vị đều đổ dồn về phía hồ sen.
 
Cuối xuân đầu hạ, vạn vật đ.â.m chồi nảy lộc, cảnh sắc xanh biếc tươi . Mặt hồ xanh ngắt một màu, những lá sen  đó càng thêm xanh thẫm, tựa những tà váy của giai nhân, khẽ khàng lay động theo chiều gió. Giữa màu xanh ngát , một đóa sen hồng nhạt kiêu sa vươn cao, gần bùn mà chẳng hôi tanh mùi bùn, thanh khiết  vướng chút phàm tục.
 
Ngày hôm qua vẫn còn là nụ hoa chúm chím, nhưng nay  hé nở đôi ba cánh hoa đầu tiên, vẻ kiều diễm của đóa sen hàm tiếu càng thêm say đắm lòng .
 
“Chư vị khách nhân đường xa vạn dặm đến đây, xin mời thưởng thức chén  nóng .”
 
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/ac-mau-chuyen-sinh-thanh-hien-the/chuong-858.html.]
Trình Loan Loan khẽ mỉm  , đặt ấm  lên bàn đá. Ngụy Hồng Anh nhanh nhẹn châm  mời  .
 
“Tuệ Nhũ nhân!”
 
“Gặp qua Tuệ Nhũ nhân!”
 
Đám văn nhân vội vã xoay , chắp tay thi lễ.
 
“Chư vị  cần đa lễ.” Trình Loan Loan  hiệu mời    dậy: “Chư vị là khách quý do chất nhi cùng dưỡng tử của  thỉnh đến, cũng là khách quý của , mau mau an tọa dùng , thưởng chút điểm tâm  thôi.”
 
Mọi  vẫn còn đôi phần câu nệ,   mặt một vị quan Thất phẩm thì tay chân luống cuống,   đặt   cho .
 
“Chư vị cứ an tọa, cứ an tọa.” Tiền Huy chiếm thế chủ động, lớn tiếng : “Tuệ Nhũ nhân   hòa nhã, gần gũi, chư vị chớ nên câu nệ quá mức.”
 
Thẩm Chính cũng gật đầu tán thành: “Chẳng  chư vị  ngâm thơ phú ? Câu nệ sẽ  vơi cạn thi hứng, cứ tự nhiên, tùy hứng là .”
 
Trịnh Vọng Phong khẽ phẩy chiếc quạt giấy: “Chi bằng để Trình  dẫn thơ  thì ?”
 
Ánh mắt của  dừng   Trình Chiêu, thấy ánh mắt  ôn hòa như nước hồ thu, trong lòng  dấy lên sự đố kỵ,  thực sự ghen tỵ với Trình Chiêu khôn xiết.
 
“Chư vị  ngâm thơ  phú, thì một kẻ nữ nhi như  sẽ  thể góp vui.” Trình Loan Loan tháo chiếc trâm ngọc  búi tóc xuống: “Ngâm thơ  phú mà thiếu phần thưởng há chẳng  thiếu  đôi phần hứng thú ? Chư vị cứ tự cùng  bình phẩm,  nào thơ  nhất sẽ  ban thưởng chiếc trâm .”
 
Chư vị văn nhân vốn dĩ chẳng mấy bận tâm đến trang sức của nữ nhân, nhưng khi thoáng  qua, tất thảy đều  khỏi kinh ngạc.
 
Chiếc trâm    bằng bạc, thêu khắc hình sen, một lá sen tròn đầy, một đóa sen hồng nhạt e ấp vươn , ngay cả những giọt sương đọng  cánh hoa cũng  khắc họa rõ mồn một,  điểm xuyết thêm một chú chuồn chuồn tinh xảo như thật. Kiệt tác chạm khắc tinh xảo đến , ngay cả Tiền Huy cũng  từng thấy bao giờ.
 
Thấy chư vị văn nhân đều tỏ vẻ hứng thú, Trình Loan Loan mới thầm thở phào một . Chiếc trâm  là nàng đặc biệt mua từ thương thành, chính là vì  mượn cây trâm  truyền bá danh tiếng hồ sen thôn Đại Hà  khắp nơi.
Phạm Khắc Hiếu
 
Nàng mỉm  : “Ta còn  chút sự vụ, chư vị hữu sự cứ việc phân phó hai nha đầu .”
 
Nếu ai đoạt , tất sẽ là một món quà quý giá hiếm .
 
“Đa tạ Tuệ Nhũ nhân! Tuệ Nhũ nhân cứ  thong thả!”
 
Vân Mộng Hạ Vũ
 
Quần chúng chắp tay  theo Trình Loan Loan  xa.
 
Thẩm Chính cất lời: “Hôm nay, chúng  lấy hoa sen  đề mục, sáng tác một bài thơ, thời hạn đúng một nén nhang.”