Kính mời quý độc giả tiếp tục dõi theo  bộ chương truyện  đây!
 
Rượu thơm  sợ ngõ sâu 2
 
Chu chưởng quỹ lòng bất an hỏi: "Dân cư trong mấy con ngõ nhỏ  phần nhiều đều   kẻ dư dả, nếu tửu lâu mở ở chỗ , liệu  sợ  ai lui tới chăng?"
 
Vân Mộng Hạ Vũ
 
"Mười mấy năm , cha  dùng cả đời tích cóp  sáu trăm lượng bạc để mua cửa hàng . Nay bán  e rằng chỉ vẹn vẹn thu về  sáu trăm lượng .  chỉ là sáu trăm lượng, kẻ nào  mua một cửa hàng  phố chính bằng  bạc đó, e rằng quả là kẻ si  mộng."
 
Gia đình họ vốn  quen sống an cư lạc nghiệp trong căn nhà của . Nay bỗng  thuê mướn cửa hàng, quả thật trong lòng  khỏi cảm thấy khó chịu, bất an.
 
Hơn nữa, cửa hàng mặt tiền  phố chính của huyện Hà Khẩu  đắt đỏ, mỗi tháng ngót nghét mấy chục lượng bạc trắng. Chỉ nghĩ thôi cũng đủ khiến lòng  đau xót.
Phạm Khắc Hiếu
 
“Tục ngữ  câu, rượu thơm  sợ ngõ sâu,  tiếng tăm lẫy lừng của Đại Hà Yến tửu lâu bên ngoài, cho dù cửa tiệm nhà ngươi   sâu trong thôn, e là cũng sẽ   tìm tới thôi.” Triệu Nhị Cẩu tự tin cất lời, ánh mắt  đảo quanh cửa hàng  : “Nếu như dựa theo cách trang trí của Đại Hà Yến để bố trí, tiệm nhà các ngươi nhiều nhất cũng chỉ đặt  bốn cái bàn, quá ít ỏi...”
 
Chu nương tử vội vàng đáp: “Triệu chưởng quỹ theo   hậu viện, nơi  còn rộng rãi hơn nhiều.”
 
Một cánh cửa phía   đẩy , hiện  một  sân. Sân   lớn,  bốn năm gian sương phòng, hai nha đầu đang thoăn thoắt gói sủi cảo trong sân.
 
“Hai nha đầu  là nữ nhi của , còn  hai nhi tử nữa, đều đang theo học một nghề.” Chu nương tử bảo hai nha đầu  chào khách,  đó tiếp tục giới thiệu: “Trước  khi gia phụ  mua cửa hàng , cũng  kế hoạch đem sân  kết nối với tiền sảnh để tiếp đãi khách nhân, nhưng việc buôn bán vẫn dậm chân tại chỗ, chẳng mặn mà cũng chẳng nhạt nhẽo, đành bỏ dở. Triệu chưởng quỹ thấy ?”
 
Triệu Nhị Cẩu  một vòng trong sân. Căn nhà  rộng hơn cả hậu viện của Đại Hà Yến, sương phòng cũng đủ để dùng.
 
Hắn  giữa sân : “Nếu  đổi thành tửu lâu,  đề nghị ở chỗ  xây một bức tường ngăn, phía tây giữ  cho  nhà các ngươi ở, phía đông thiết kế thành chỗ ăn uống, ước chừng  thể tăng thêm  sáu bàn. Hai gian sương phòng ở bên   thể sửa đổi một chút, chia thành bốn gian phòng nhỏ. Toàn bộ cộng  tổng cộng là mười bốn bàn. Nếu đồng thời  mười bốn bàn khách nhân, cũng   các ngươi   nổi  thôi.”
 
Chu chưởng quỹ bèn cất lời: “Đại Hà Yến chính tiệm hình như tổng cộng chỉ mười bàn thôi ?”
 
[]
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/ac-mau-chuyen-sinh-thanh-hien-the/chuong-904.html.]
 
“Chính tiệm ở huyện Bình An, mà dân  huyện Bình An  bằng một nửa huyện Hà Khẩu.” Triệu Nhị Cẩu  rộ lên: “Huyện Hà Khẩu tựa  bến tàu phồn hoa, vô  thương nhân giàu  lui tới tấp nập. Chỉ cần tiệm  của các ngươi khai trương, một ngày thu về đấu vàng cũng chẳng  lời khoác lác.”
 
Hai phu thê Chu gia đều  , từ đáy mắt đối phương hiện rõ dũng khí quyết tâm dốc sức một phen.
 
Dù  tiệm sủi cảo cũng  thể tiếp tục mở  nữa, chi bằng mạo hiểm một phen!
 
“Có lời vàng ngọc  của Triệu chưởng quỹ,  còn  gì mà  sợ!” Thanh âm của Chu chưởng quỹ kiên định: “Bây giờ  sẽ  lấy tiền, quyết định đại sự  ngay!”
 
“Đừng vội.” Triệu Nhị Cẩu giơ tay lên, vẻ mặt bình tĩnh: “Để hợp tác chính thức cần ký kết khế ước. Ngày mai  mang khế ước tới đây, cùng bàn bạc  chi tiết cụ thể.”
 
Rời khỏi tiệm sủi cảo của Chu gia, trong lòng Triệu Nhị Cẩu tràn ngập hân hoan.
 
Hắn lập tức giục ngựa trở về huyện Bình An. Bên   kết thúc công việc, trong cửa hàng dọn dẹp sạch sẽ, còn để  bữa cơm cho . Hắn dùng vội bữa cơm,  đó dẫn theo cả gia quyến trở về thôn Đại Hà.
 
Vầng trăng tròn vành vạnh treo giữa vòm trời, thời khắc   về khuya lắm .
 
Mấy hài tử vẫn  trở về, Trình Loan Loan cũng  vội trở về phòng nghỉ ngơi. Nàng  trong sân thưởng gió ăn điểm tâm, nhàn nhã ngắm  ngắm trăng.
 
Mấy chú sói con và ch.ó con  sấp  mặt đất, nhàm chán vẫy đuôi, thỉnh thoảng sẽ  thịt khô cùng cá khô nhỏ từ trong tay áo Trình Loan Loan rơi . Ba chú sói, ch.ó tranh  đoạt lấy, giành giật đến quên cả đất trời.
 
Lúc  xe ngựa dừng  ở cổng, ba chú sói, ch.ó liền xúm  vây quanh.
 
Mỗi độ Triệu Nhị Cẩu hồi phủ, luôn mang về chút thịt thà còn dư từ tửu lâu, ba đứa nhỏ  liền trông ngóng bữa no bụng  mới an tâm  ngủ.
 
"Đừng giành giật, ai nấy đều  phần." Ngô Tuệ Nương tách ba đứa nhỏ đang giành ăn như sói đói ch.ó tranh , đoạn dỗ dành: "Lại đây dùng bữa, ăn xong thì ngoan ngoãn  nghỉ ngơi ."
 
Triệu Nhị Cẩu trêu đùa con ch.ó nhỏ một lát,  đoạn  xuống cạnh Trình Loan Loan, hớn hở : "Mẫu ,  tin !"