Mời Quý độc giả  bên 
 
để tiếp tục   bộ chương truyện!
 
Thánh chỉ của triều đình tới 2
Phạm Khắc Hiếu
 
Trịnh phu nhân và Cát phu nhân đang quỳ ở phương xa  thể tin nổi mà ngẩng đầu lên.
 
Đặc biệt là Cát phu nhân, khẽ bĩu môi: “Thăng quan… Không ngờ  thăng quan, trong vòng một năm mà thăng ba cấp, nàng  dựa   chứ…”
 
Phu quân của nàng   quan mười mấy năm, ban sơ từ quan Thất phẩm, nay mới tiến lên Tòng Lục phẩm, mười mấy năm mà chỉ thăng  nửa bậc… Mà vị quả phụ   thăng quan quá nhanh, nhanh đến mức khiến   khó lòng tin nổi!
 
Trình Loan Loan    tâm tư của Cát phu nhân, nàng khấu đầu tạ ơn hoàng ân: “Khấu tạ hoàng ân, Ngô hoàng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế!”
 
Nàng cung kính giơ tay đón lấy thánh chỉ.
 
Minh công công  : “Thỉnh Tuệ Nhũ nhân  dậy, chư vị cũng xin  dậy.”
 
Hắn  dứt lời liền khẽ vỗ tay, mười mấy tùy tùng bước xuống từ vài cỗ xe ngựa phía , bắt đầu liên tục khênh vác vật phẩm  bên trong.
 
Vật phẩm  ban thưởng   so với hai   thì càng thêm sung túc, từng chiếc rương lớn ngất  khênh  trong. Nhìn mười mấy cỗ xe ngựa thì  thể đoán  vật phẩm phong phú đến nhường nào.
 
Sau khi vật phẩm  khênh  hết, mười mấy hạ nhân bước , kính cẩn quỳ  mặt Trình Loan Loan.
 
“Tuệ Nhũ nhân,  , nên gọi Tuệ An nhân. Nơi đây  bốn bà tử, bốn nha , cùng bốn hộ vệ, tổng cộng mười hai ,   sẽ lưu  thôn Đại Hà để hầu hạ Tuệ An nhân. Đây là khế ước bán  của bọn họ.” Minh công công trao khế ước,  cất lời: “Các ngươi còn  mau bái kiến chủ tử mới!”
 
Mười hai  vội vàng hành lễ.
 
Trình Loan Loan  về phía mười hai   ban , mặc là bà tử, nha   hộ vệ thì đều vận y phục vải gai tề chỉnh, còn hơn cả thường phục của nàng. Với xiêm y thế , nàng nào dám mở lời sai bảo…
 
[]
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/ac-mau-chuyen-sinh-thanh-hien-the/chuong-918.html.]
 
“Hoàng thượng còn ban cho Tuệ An nhân một tòa phủ , song trong thành Hồ Châu chẳng thể tìm  phủ  nào thích hợp. Thánh thượng  ý chỉ xây dựng một tòa tân phủ, yêu cầu  thành trong nửa tháng, bởi  bản gia cũng  đem theo vài thợ khéo từ kinh thành đến.” Minh công công  : “Muốn kiến tạo ở , tất thảy đều do Tuệ An nhân tự  định đoạt. Bất quá  đây bản gia quả thật  ghé Hồ Châu một chuyến để quan sát,  một tòa phủ  trông  tồi, chỉ là   phần cũ kỹ,  là cứ để bản gia cho  phá dỡ  kiến tạo  một tòa tân phủ?”
 
Các thôn dân   thánh chỉ thì kích động khôn nguôi, song khi  đến những lời ,  tựa như  dội một gáo nước lạnh.
 
“Cái gì, nương Đại Sơn  chuyển dời?”
 
“Nương Đại Sơn là thôn dân thôn Đại Hà chúng , nào  thể chuyển dời  ?”
 
“Nương Đại Sơn hiện tại là Lục phẩm An nhân, ngươi  thấy quan Lục phẩm nào  lưu  trong chốn thôn dã?”
 
“Người nên hướng về chốn cao sang mà , nương Đại Sơn chắc chắn sẽ đến định cư trong thành.”
 
“Chúng   thấm nhuần  ít ân trạch của nương Đại Sơn, lẽ nào bây giờ còn ngăn cản  chuyển dời nhà cửa ?”
 
“…”
 
Nói thì   nhưng các thôn dân cũng hết sức khổ sở cùng ảo não.
 
Đặc biệt là Triệu lão nhân cùng Triệu lão thái thái, giống như  đ.á.n.h mất linh hồn, mếu máo hồi lâu mà vẫn  thốt nên lời.
 
Vân Mộng Hạ Vũ
 
Lý chính chậm rãi thở dài một . Nương Đại Sơn vốn dĩ   là vật trong ao, nên sớm dọn  từ lâu .
 
Ông  sang đó, chắp tay : “Chuyện xây nhà cứ để   . Minh công công cùng các vị khách quý đường sá xa xôi, hẳn là  đói khát mệt mỏi. Trong thôn đang chuẩn  bữa trưa, mong Minh công công  chê bai.”
 
Minh công công sang sảng  : “Nghe  thôn Đại Hà  nhiều món ngon, bản gia nào dám chê bai, hôm nay  mặt dày ở  dùng một bữa no say.”
 
Trình Loan Loan  về phía thôn dân đang vây xung quanh: “Ta hôm nay thăng quan tiến chức, là hỉ sự lớn,  mở yến tiệc chiêu đãi bốn phương. Xin mời chư vị hương  phụ lão cùng tề tựu, uống chén rượu mừng.”