Mời Quý độc giả  bên 
 
để tiếp tục   bộ chương truyện!
 
Ta  ba yêu cầu.
 
Trình Loan Loan an tọa  ghế, đoạn cất lời bảo    dậy và :
 
“Ta xuất  là nông phụ,  thích  quá nhiều phép tắc. Đã đến phủ của  ,  hãy theo thói quen trong phủ .” Nàng nhàn nhạt , “Ta  ba yêu cầu: Thứ nhất,   động một chút là quỳ lạy. Dân làng   quen với những lễ tiết phô trương như ; Thứ hai,  nhận  phân phó của , tuyệt đối   tự tiện bước  tẩm phòng của ; Thứ ba, bất luận chuyện gì cũng   tự tiện quyết định.”
Phạm Khắc Hiếu
 
Vốn dĩ,   thích phân biệt tôn ti giai cấp. Nếu những   ngày ngày đều quỳ lạy, e rằng  sẽ  chút  chịu đựng nổi.
 
Hơn nữa,  là  xuất  từ thời hiện đại, khi  điều kiện ắt cần chút riêng tư. Dù là nha   cận  chăng nữa,  cũng   họ thường xuyên    gian riêng tư của .
 
Điểm cuối cùng, những bà tử  tuổi  cao, đối với  việc dường như đều ôm giữ chính kiến riêng. Ta   họ đem kiến thức và kinh nghiệm ở kinh thành mà áp đặt lên thói quen sinh hoạt của , hoặc tự ý  những việc khiến  bất ngờ  kịp trở tay.
 
Tề bà tử dẫn đầu đám , cùng quỳ xuống hành lễ: “Chúng nô tỳ sẽ khắc ghi lời An Nhân dặn dò trong lòng!”
 
Mười hai  đồng thanh đáp lời, giọng  vang dội khiến đám chim đậu  ngọn cây trong sân cũng  kinh sợ bay tán loạn.
 
Dân làng đang thu dọn ngoài sân đều giật , bèn xúm  xem náo nhiệt thì thấy Trình Loan Loan an tọa  ghế,  mặt nàng là hơn chục  đang cúi đầu lắng  lời dạy bảo.
 
Những   tuy  gọi là “hạ nhân”, nhưng   đều vận y phục tơ lụa mềm mại, nha  đều cài trâm bạc  tóc,  còn  hoa tai, vòng tay cùng đủ loại trang sức. Trông họ chẳng khác gì những nhà giàu  trong thành,  mà giờ đây, những kẻ ăn vận lộng lẫy   đang khúm núm  mặt nương Đại Sơn.
 
Vân Mộng Hạ Vũ
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/ac-mau-chuyen-sinh-thanh-hien-the/chuong-929.html.]
 
Dân làng liếc  , trong lòng tự hỏi: Phải chăng bấy lâu nay bọn họ quá tùy tiện  mặt nương Đại Sơn? E rằng như  là   chút nào.
 
“Tề bà tử, chư vị  hãy  phòng bếp giúp  điểm tâm .” Trình Loan Loan bảo mười hai  lui  ngoài, ngẩng đầu  dân làng  ngoài cửa viện  nhẹ nhàng. “Hôm nay chúng   thể chuẩn  mấy trăm bàn tiệc trong thời gian ngắn như  đều là nhờ    giúp đỡ. Nếu như    ngại những đồ ăn thừa ,  thể mang về nhà một ít, vẫn  thể dùng  món ăn.”
 
Người trong thôn  chút câu nệ.
 
Mặc dù bọn họ   dân chúng bình thường trong thành với các quan viên chung sống với  như thế nào, nhưng từ thái độ của Tề bà tử và những  khác liền  ngày thường bọn họ quá tùy tiện.
 
Bọn họ là tầng lớp nông dân thấp kém nhất, trong khi nương Đại Sơn  là chính lục phẩm. Đến cả huyện lệnh đại nhân cũng  thỉnh an nương Đại Sơn, cung kính cúi đầu  mặt nàng...
 
"Sao thế?" Trình Loan Loan mơ hồ nhận thấy tâm tình    đổi, nàng bưng một thùng thức ăn thừa tiến đến, múc thức ăn  một bát, đưa cho Chu lão bà   mặt, "Hổ Tử thích ăn súp thập cẩm rau cải trắng nhất, Chu bà bà nếu như    liền đưa cho  khác."
 
"Muốn chứ,  chứ, tất nhiên là ." Chu lão bà xúc động đón lấy bát, "Lục phẩm đại nhân đích  múc thức ăn cho , dù nhắm mắt cũng  uổng một đời."
 
"Chu bà bà chớ  những lời chẳng lành như . Người ít nhất cũng  tận mắt chứng kiến Hổ Tử kết duyên sinh con đẻ cái mới  thể an lòng nhắm mắt." Trình Loan Loan tiếp tục múc thức ăn, "Chư vị đừng  ngây   đó nữa, tự  động thủ . Ai thích món nào cứ việc múc, e rằng muộn quá sẽ chẳng còn gì để ăn ."
 
Nàng vẫn dùng giọng điệu  thuộc như xưa, chẳng hề vì  phận đổi khác mà xa lánh thôn dân. Chư vị dân làng lúc  mới dám tiến lên, xúm xít  chuyện trò rôm rả.
 
Mãi đến khi sân viện  dọn dẹp tinh tươm, sắc trời cũng  dần về đêm.
 
Trong trù phòng vẫn đang tất bật chuẩn  điểm tâm. Số điểm tâm   chuẩn  để Minh công công mang  hoàng cung. Danh mục điểm tâm do Trình Loan Loan tự tay biên soạn, phần lớn do Ngô Tuệ Nương đích  chế biến. Các món điểm tâm  đó  hấp hoặc nướng chín,  thể  phương thức chế biến vô cùng phong phú.
 
Mã bà tử trù nghệ siêu quần, vốn dĩ cứ ngỡ  thể phát huy sở trường của  tại đây. Nào ngờ, khi chiêm ngưỡng cách Ngô Tuệ Nương chế biến điểm tâm, bà mới nhận    khác biệt với lối  của , đành bất lực  bên cạnh phụ giúp tạo hình.