Kính mời quý độc giả theo dõi tiếp nội dung chương truyện tại đây!
 
Thư viện Nam Phủ  chừng hơn hai trăm học sinh, lớn nhất cũng chỉ  đôi mươi, đều là những thiếu niên tuấn tú phong nhã.
 
Đám thiếu niên  trong tay dĩ nhiên  tiền bạc, dùng để mua giấy và bút mực. Một chiếc nghiên mực giá chừng năm trăm văn, một cây bút lông rẻ nhất cũng hơn trăm văn. Trong  các quầy hàng , món thạch băng của nàng  xem   rẻ mạt vô cùng.
 
“Dùng thử chẳng mất tiền, tùy ý lựa chọn vị chua hoặc ngọt.” Trình Loan Loan  khanh khách : “Giá rẻ mạt đó nha, ba văn một chén.”
 
Tay Triệu Tam Ngưu đang múc thạch băng run nhẹ. Chẳng   đó vẫn bán hai văn ? Cớ  đổi chỗ liền tăng giá? Vốn dĩ hai văn  chẳng mấy ai mua, nay  tăng giá, e rằng sẽ ế chỏng ế chơ mất thôi…
 
Khi Triệu Tam Ngưu còn đang lo âu sầu não, chỉ  thấy tiếng xôn xao trò chuyện vọng , một đống tiền đồng   ném lên bàn.
 
Một thiếu niên ngọc thụ lâm phong phất tay lên: “Nếu các vị  chê bai, tại hạ nguyện  kết giao quân tử. Tại hạ  hổ vì ví tiền trống rỗng, chẳng thể mời chư vị uống rượu, chỉ đành dùng chén thạch băng rẻ mạt   thế, còn mong các vị chớ chê bai.”
 
“Huynh đài cớ    ?”
 
“Không dám để  đài tốn kém……”
 
Đám thư sinh liền khiêm nhường đáp  lẫn .
 
Trình Loan Loan  bên cạnh đếm bạc, nàng lớn tiếng hô: “Tổng cộng là ba mươi văn. Tam Ngưu, mau bưng mười chén thạch băng!”
 
Trong nháy mắt, Triệu Tam Ngưu như  tiếp thêm tinh thần, nhanh nhẹn bưng  mười chén. Mười thiếu niên tuấn tú cầm chén sứ hoa mai, cứ thế  uống tại quầy hàng.
Phạm Khắc Hiếu
 
Triều đại   thạch băng   Trình Loan Loan  rõ, song đây chắc chắn là món độc nhất vô nhị tại trấn Hà Khẩu .
 
“Vị mát lạnh ,   mà chẳng hề thua kém Hồ Châu Băng chút nào.”
 
“Vốn dĩ  đang cảm thấy quần áo ướt đẫm mồ hôi, nhớp nháp khó chịu, uống một ngụm thạch băng , cơn nóng bức liền tiêu tan.”
 
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/ac-mau-chuyen-sinh-thanh-hien-the/chuong-93.html.]
[]
 
“Một chén thạch băng giải nhiệt, hai muỗng đường đỏ quên sầu!”
 
“Bài vè   !”
 
Thư sinh liền thuận miệng ngâm lên một câu.
 
Chuyện  đồn khắp thư viện Nam Phủ, chẳng bao lâu ,    ít học sinh  tin mà kéo đến.
 
Trình Loan Loan phụ trách thu tiền nhận phiếu, Triệu Tam Ngưu phụ trách múc thạch băng. Triệu Đại Sơn phụ trách cho thêm đường đỏ hoặc sơn   thạch băng, cũng kịp thời rửa sạch bát đĩa… Ba  con  đầu tiên hợp tác,   mà  vô cùng ăn ý. Chưa đến nửa canh giờ, bảy tám chục chén thạch băng   bán sạch.
 
Đám  bán giấy và bút mực ở bên cạnh trợn tròn mắt, há hốc miệng kinh ngạc.
 
Bọn họ ở chốn  đặt quầy  nhiều năm. Một ngày  thể bán  một món thôi cũng  tạ ơn trời đất ,   mà vị đại nương ,  đầy nửa canh giờ  bán hết sạch bách.
 
Phải chăng do bọn họ quá đỗi dè dặt,  bởi thạch băng  quả thực  khả năng giải nhiệt thần kỳ đến thế? Mấy  bán hàng rong lén lút ghé mắt quan sát, thùng gỗ  trống rỗng,  còn mảy may cặn bã.
 
Trình Loan Loan mỉm  duyên dáng với nhóm thư sinh đến , cất lời: “Hôm nay   bán hết cả, chư vị ngày mai hãy đến sớm chút nữa.”
 
Mẫu tử ba  nọ thu vén đồ đạc   đấy. Sau khi  trả bàn gỗ, họ khiêng đòn gánh tiến về phía đại lộ, định bụng mua sắm vài vật dụng mang về nhà.
 
Triệu Đại Sơn chẳng kìm  lòng mà cất tiếng hỏi: “Nương, vì  ở nơi   bán một chén ba văn tiền?”
 
Triệu Tam Ngưu đoán mò rằng: “E rằng bởi vì những thư sinh  nom  vẻ lắm tiền nhiều của chăng?”
 
Trình Loan Loan khẽ lắc đầu: “Nếu thấy thư sinh giàu  mới hét giá cao, thì chẳng khác nào cố ý lừa gạt tiền bạc. Ta khác gì một kẻ gian thương  chứ? Sở dĩ  đôn lên một văn tiền là bởi nơi đây là Trấn Hà Khẩu. Chúng   dựa  đôi chân phàm tục chuyên chở thạch băng tới đây, trong đó  thêm  khoản phí công sức. Nếu chuyên chở thạch băng đến tỉnh thành đặng bán, e  bán năm văn một chén. Bởi lẽ thời gian hao tổn  đường sá kéo dài hơn nhiều.”
 
Triệu Đại Sơn và Triệu Tam Ngưu nửa hiểu nửa , khẽ gật đầu.