Kính mời quý độc giả tiếp tục theo dõi  bộ chương truyện tại phần  đây! Thương nhân mua bông (1)
 
Rời khỏi nhà lý chính, trời  quá ngọ.
 
Trình Loan Loan  nán  dùng bữa tại nhà lý chính, đang định  về tư gia thì chợt thấy các thôn dân khiêng những bao tải nặng nề, cùng  chạy về một hướng.
 
Nàng níu lấy một phụ nhân, nghi hoặc hỏi: “Bên  đang  chuyện gì ?”
 
Phụ nhân  buông bao tải xuống, miệng  tủm tỉm: “Nghe   một vị chưởng quỹ từ huyện Vạn Toàn đến thôn  thu mua bông, tận năm mươi văn tiền một cân lận đó! Nhà  năm nay trồng  một mẫu ruộng bông,  may ba, bốn chiếc chăn bông, còn chừa  ít vải  y phục mùa đông. Nay  dư đến ba trăm cân bông, chao ôi, tính toán sơ qua cũng  mười mấy lượng bạc! Lễ hỏi của nhi tử nhà  xem    tiền của trời ban !”
 
Phụ nhân  lo sợ chậm trễ sẽ lỡ mất cơ hội bán,  dứt lời  lập tức khiêng bao tải mà chạy .
 
Trình Loan Loan khẽ nhíu mày. Bông vải ở thôn họ  mới thu hoạch, vẫn  đưa  thị trường, cớ    chưởng quỹ từ huyện Vạn Toàn lân cận sang thu mua?
 
Huyện Vạn Toàn  thuộc khu vực quản lý của Hồ Châu, song  tiếp giáp với huyện Bạch Vân thuộc Hồ Châu. Dù  mất một canh giờ,  gần  gần,  xa cũng chẳng xa,  lẽ là do một thôn dân   thích tại huyện Vạn Toàn  lan truyền tin tức   ngoài.
 
Chỉ cần là  buôn bán, khi  thấy bông vải ắt sẽ  đây là một mối  ăn hời. Việc họ từ xa đến đây thu mua cũng là lẽ thường tình.
 
Cái giá năm mươi văn một cân quả thực  cao. Cứ tính hộ nhà thôn dân  ít bông vải nhất thì trong nhà hẳn cũng   trăm cân. Cứ thế mà tính,   năm lượng bạc trong tay họ.
 
Song, giá cả  chỉ  thể duy trì trong năm nay. Nếu sang năm bông vải  trồng rộng rãi, giá cả ắt sẽ giảm ít nhất mười văn. Nếu tính xa hơn, khi đó  năm văn tiền  là cái giá  trời.
 
Bởi lẽ, bông vải vốn là vật dụng của dân chúng tầng lớp  trong xã hội. Giá cả hiện tại cao là do nguồn cung khan hiếm, nhờ đó mà  ở thôn Đại Hà mới  thể kiếm  chút lợi lộc.
 
Trên đường  về, Trình Loan Loan thấy  ít thôn dân ôm bạc trong tay, nét mặt vô cùng hớn hở.
 
Lại  vài thôn phụ níu kéo tay nàng, liên tục bày tỏ lòng cảm tạ.
 
“Sớm  bông vải   giá cao đến , thì đầu năm   trồng nhiều hơn một chút .”
 
“Mặc kệ thế nào,  vẫn  cảm tạ nương Đại Sơn, nếu ,   nhà   thể dễ dàng kiếm  mười mấy lượng bạc cơ chứ.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/ac-mau-chuyen-sinh-thanh-hien-the/chuong-969.html.]
 
“Ta  Tứ Đản  nương Đại Sơn  ăn ngỗng hầm nồi sắt. Đợi lát nữa  sẽ đem con ngỗng chuyên đuổi     thịt.”
 
“…”
 
Trình Loan Loan bật : “Bông  đều do các ngươi tự tay gieo trồng, tự  bón phân tưới nước,  liên quan nhiều tới . Tâm ý của các ngươi  xin nhận, còn con ngỗng  thì thôi .”
 
Nàng  dứt lời thì Ngưng Lam  chạy tới báo: “An nhân, Hồ chưởng quỹ của huyện Vạn Toàn xin gặp mặt.”
 
Phụ nhân bên cạnh lập tức : “Hồ chưởng quỹ chính là  hôm nay tới thu mua bông. Dung mạo y phúc hậu tựa Di Lặc, gặp ai cũng  ha hả, lúc đưa bạc cũng  hào phóng.”
 
“Chúng   dám chậm trễ công việc của nương Đại Sơn nữa, xin phép cáo lui .”
 
Nhóm phụ nhân sôi nổi rời .
 
Trình Loan Loan lòng đầy hồ nghi  về, Hồ chưởng quỹ  chẳng lẽ  thu mua luôn bông trong nhà nàng ?
 
Bông trong nhà nàng tuy nhiều, nhưng mỗi một cân đều   công dụng riêng, nàng nhất định sẽ  bán.
 
“Gặp qua Tuệ An nhân!”
 
Ngoài cổng lớn, một nam tử trung niên mập mạp đang . Vừa thấy Trình Loan Loan, y lập tức khom lưng uốn gối hành lễ.
 
Trình Loan Loan  nhẹ : “Hồ chưởng quỹ  cần khách khí. Chẳng  Hồ chưởng quỹ đến đây  chuyện gì?”
 
Vân Mộng Hạ Vũ
 
“Hồ mỗ   mỗi nhà trong thôn Đại Hà đều trồng bông, bởi vì tò mò nên mới sang đây xem xét. Bông  cực kỳ mềm mại, nếu dùng  chăn cùng với vải dệt mà bán  thì nhất định sẽ  hoan nghênh nhiệt liệt.” Hồ chưởng quỹ cúi đầu : “Chỉ là Hồ mỗ     hạt bông là do Tuệ An nhân tìm , miễn phí cấp phát cho  trong thôn gieo trồng. Hồ mỗ vốn nên hỏi ý của Tuệ An nhân  khi đến đây chứ  nên đường đột như … Nếu chuyện   mạo phạm Tuệ An nhân, Hồ mỗ tình nguyện trả   bông  thu mua.”
 
Phạm Khắc Hiếu
Trình Loan Loan nhếch môi. Người  bề ngoài trông thành thật, nhưng ẩn sâu bên trong chính là sự dối trá.