Mời Quý độc giả  bên 
 
để tiếp tục   bộ chương truyện!
 
Thương nhân mua bông 2
 
Mua thì cũng  mua , tiền bạc hai bên  thỏa thuận thanh toán xong. Lúc  mà trả bông về chẳng  đang  khiến cho  trong thôn cảm thấy  thoải mái  .
 
 mà nàng cũng  cần so đo với một thương nhân. Kẻ buôn  bán nào cũng sẽ tìm cách trục lợi,   lợi ích thì sẽ  mèm quan tâm tới những chuyện khác.
 
Nàng nhàn nhạt : “Hồ chưởng quỹ lo lắng quá , chuyện  ngươi cứ tự  xử lý là .”
 
“Đa tạ Tuệ An nhân!”
 
Hồ chưởng quỹ liên tục  lời cảm tạ.
 
Sắc mặt của Trình Loan Loan cũng cực kỳ lạnh nhạt,     nhà.
 
Lúc nàng  khuất  cánh cửa thì Hồ chưởng quỹ  ngẩng đầu lên,  mặt lộ  ý .
 
Y nhanh chóng rời khỏi tòa nhà to lớn ,  đến một con đường nhỏ. Một phụ nhân nâng bụng  theo qua, thấp giọng : “Ta   , Tuệ An nhân là  ôn hòa, tính tình  , sẽ  so đo với một thương nhân như ngươi. Ngươi cứ lo  lo  như   khiến  nghi ngờ   tìm lầm .”
 
“Ta chỉ là một thương nhân,   dám đối đầu với  của quan phủ. Đương nhiên    ngóng chút chuyện phong phanh. Bây giờ thì  , về  sẽ  còn nỗi lo nào nữa.” Hồ chưởng quỹ sờ sờ cằm: “Chỉ là ngươi  giá quá cao, chia ba bảy, ngươi chỉ  việc đưa bản thiết kế cho  mà đòi ba phần lợi nhuận thì   chấp nhận .”
 
Tôn Thủy Cần biến sắc: “Ta  ngừng cung cấp bản vẽ,  còn đưa tin tức cho ngươi, bằng  thì mấy vạn cân bông ở thôn Đại Hà    thể lọt  tay ngươi?”
 
“Ngươi cũng rõ hiện tại bông đều  trong tay ,   đổi chủ kiến,  gạt ngươi  cũng chẳng  là  .” Hồ chưởng quỹ  tủm tỉm : “Thế nhưng bản tính  trọng tín nghĩa,   là hợp tác thì tất sẽ hợp tác, bất quá, lợi nhuận sẽ chia theo tỷ lệ chín một.”
 
“Hồ chưởng quỹ, ngươi cớ   hành xử như ?” Tôn Thủy Cần  lạnh: “Ta  thể chủ động tìm ngươi hợp tác thì cũng  thể chủ động chấm dứt hợp tác.”
 
Nàng xoay  định rời , mới   một bước thì  đầu  : “Nếu   bản vẽ y phục do  thiết kế, Hồ chưởng quỹ chỉ  thể dùng  bông  để dệt chăn, dệt vải đem bán. Mua  với giá năm mươi văn một cân mà chỉ    hai loại  thì lợi nhuận chẳng đáng là bao .”
 
Phạm Khắc Hiếu
Sắc mặt của Hồ chưởng quỹ tối sầm.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/ac-mau-chuyen-sinh-thanh-hien-the/chuong-970.html.]
 
Một thôn phụ bé mọn mà cũng dám bắt chẹt .
 
Bất quá  cũng rõ lời của thôn phụ  là thật, quy trình  chăn và vải dệt vô cùng đơn giản, cốt yếu là chẳng thể bán  giá .
 
Chỉ khi  thành y phục, những bộ y phục kiểu dáng độc đáo thì mới  thể tăng giá, mới  thể thu về bạc vàng đầy bồn đầy chậu.
 
“Nhiều nhất là hai tám.”
 
Hồ chưởng quỹ vươn hai ngón tay.
 
Vân Mộng Hạ Vũ
 
Tôn Thủy Cần cũng  dám  quá căng thẳng, hai thành lợi nhuận cũng  đủ nhiều, nàng   vẻ do dự, một lát  mới khẽ gật đầu: “Vậy cứ theo lời ngươi .”
 
Nàng lấy bản vẽ từ trong tay áo đưa cho Hồ chưởng quỹ, hạ giọng: “Bên Tuệ An nhân  gấp rút chế tạo. Nếu   gì ngoài ý  thì độ chừng tháng mười một   thể xuất bán, ngươi mau chóng hành động .”
 
Hồ chưởng quỹ thu  bản thiết kế  gật đầu : “Yên tâm, tất sẽ  xảy  biến cố.”
 
Tôn Thủy Cần liếc  xung quanh, thấy ngoài ngõ vắng bóng  thì mới chậm rãi bước .
 
Tuy rằng Trình Loan Loan   cần ngỗng, nhưng thôn phụ  vẫn cứ cắt tiết con ngỗng mang tới. Con ngỗng   mang đến cửa thì mấy con ngỗng trắng hiên ngang trong sân lập tức hoảng hốt rụt cổ, lẩn  giữa bầy vịt, ý  giấu  .
 
“Bấy con ngỗng  thành tinh cả .” Mã bà tử tặc lưỡi : “Ngỗng nuôi quá một năm sẽ  già , đến lúc đó thì chẳng thể dùng  việc gì, cần mau chóng liệu mà định liệu.”
 
Vừa dứt lời, mấy con ngỗng   sợ đến hồn bay phách lạc.
 
Trình Loan Loan khẽ bật : “Già  thì  khó mà nhai nổi, cứ để chúng ở  trông nhà. Con ngỗng hôm nay quả  tệ, dùng để hầm một nồi canh cổ đổng .”
 
Canh cổ đổng chính là món lẩu trứ danh thời cổ. Nàng đến thời đại   lâu như  mà vẫn  từng  thưởng thức món lẩu nào  hồn.
 
Mã bà tử từng trải việc đời thì cũng chẳng lấy  lạ. Tuệ An nhân dẫu là một thôn phụ,  chẳng khác gì  chốn kinh thành, món ngon vật lạ gì cũng tường tận. Bà là một hạ nhân chuyên lo việc nấu ăn mà  khi còn chẳng   bằng Tuệ An nhân.