Kính mời quý độc giả tiếp tục thưởng lãm  bộ chương truyện!
 
Phạm Khắc Hiếu
Tứ Đản trợn tròn mắt: “Con chỉ  ba miếng, một  con ăn còn  đủ no bụng.”
 
Trình Loan Loan cảm thấy  nhức óc.
 
Khi hài tử từ chối chia sẻ điểm tâm với bạn nhỏ khác, bậc  cha  nên xử trí thế nào đây?
 
Nàng  chút hối hận vì      những sách dạy nuôi con mà mấy tài khoản  đăng tải. Một  độc  như nàng thật sự   nên dạy dỗ con cái  .
 
Mặc dù hành động ngửa tay đòi ăn của Đông Hoa là  nên, nhưng Tứ Đản quá nhỏ mọn cũng chẳng  ho gì.
 
Nàng  đến bên cạnh Tứ Đản, khẽ : “Con chia cho Đông Hoa một miếng, ngày mai nương  mua cho con một gói lớn hơn.”
 
Ánh mắt Triệu Tứ Đản sáng bừng, lập tức thỏa hiệp, lấy điểm tâm , cẩn thận đặt một miếng  tay Triệu Đông Hoa.
 
Đông Hoa một  ăn sạch miếng điểm tâm, mím môi, ánh mắt vẫn  rời gói điểm tâm giấu  tay áo Triệu Tứ Đản.
 
Triệu Tứ Đản  Trình Loan Loan, ý trong ánh mắt  vô cùng rõ ràng. Nếu  cho thêm một miếng nữa thì nương  mua cho  thêm một gói nữa chăng?
 
Trình Loan Loan: “…”
 
Sự thật chứng minh, phương pháp dùng điểm tâm dỗ ngọt để dạy trẻ nhỏ học cách chia sẻ đúng là một sai lầm lớn.
 
Nàng cất lời: “Xuân Hoa, giờ  cũng  còn sớm nữa, mau dắt em gái con về .”
 
Xuân Hoa  lời dắt tay Đông Hoa rời khỏi viện tử. Trên đường , Đông Hoa bĩu môi: “Đại bá nương thật keo kiệt, một miếng điểm tâm cũng  cho …”
 
Xuân Hoa cau mày: “Không  đại bá nương  bảo Tứ Đản cho  một miếng  ? Muội  như thế, đại bá nương sẽ nổi giận đó.”
 
“Một miếng bé như móng tay, còn  kịp nếm  vị gì.” Đông Hoa l.i.ế.m môi. “Muội thấy  bàn nhà chính của đại bá nương   nhiều vải vóc. Đại tỷ, đại bá nương chắc chắn kiếm   nhiều tiền. Sau  mỗi ngày Tứ Đản ca đều   nhiều điểm tâm để ăn…”
 
[]
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/ac-mau-chuyen-sinh-thanh-hien-the/chuong-98.html.]
 
Xuân Hoa cũng  thấy những thớ vải , đủ loại màu sắc tươi mới. Mấy năm nay nàng  hề  may y phục mới.
 
Hai tỷ  vội vã  về phía Triệu gia trạch.
 
Vân Mộng Hạ Vũ
 
Những  lớn trong Triệu gia đang  trong sân hóng mát,   công việc nhà  trò chuyện.
 
“Nghe  đại tẩu kiếm   ít tiền tài.” Tôn thị lấp lửng . “Mua hơn nửa cân thịt,  còn mua mấy chục con vịt. Không  kiếm  bao nhiêu tiền mới dám tiêu xài như ?”
 
Ngón tay của Triệu lão thái thái thoáng dừng : “Mua vịt là chuyện , nuôi vịt  thể đẻ trứng đổi lấy bạc. Tức phụ lão đại quả thực sắp  sống những ngày tháng an nhàn .”
 
Tôn thị sầm mặt xuống, lão thái thái quả thực quá thiên vị, chuyện  mà cũng  thể tán dương.
 
Nàng  nhếch miệng: “Lần đầu tiên đại tẩu  ăn kiếm  tiền mua thịt,  mua  điểm tâm cho mấy đứa nhỏ cũng thôi , nhưng    mua một ít đến cho mẫu  phụ  nếm thử một chút chứ.”
 
Lời  quả thật chính là ngang nhiên châm ngòi ly gián.
 
Triệu lão thái thái lạnh lùng ngẩng đầu lên: “Tức phụ lão tam, nếu ngươi rảnh rỗi quá thì  thể   nhà chặt trúc mang về đây cho ,   một cái gùi trong nhà  hỏng …”
 
Lời bà lão  dứt, Xuân Hoa  dẫn Đông Hoa  .
 
Tôn thị   chỗ trút giận liền đem hết cơn tức giận trút lên hai nha đầu: “Con nha đầu c.h.ế.t tiệt , tối khuya thế  còn chạy   hả,  núi tối đen như mực,  sói tha  càng , đỡ cho  hai kẻ họa hài…”
 
“Thôi đủ !” Lão thái thái mắng. “Bây giờ  núi   tuần tra, đứa trẻ sống sờ sờ như    thể  sói tha  . Xuân Hoa, Đông Hoa, mau đến chỗ a nãi, kể cho a nãi  hai con   ?”
 
Xuân Hoa khẽ cất tiếng: “Đại bá nương thu mua cỏ lồng đèn, con cùng Đông Hoa lên núi hái cỏ lồng đèn.”
 
Đông Hoa vội vàng đáp: “Con và đại tỷ hái  hơn năm cân, Đại bá nương  tổng cộng là mười một văn tiền!”
 
Nỗi tức giận  mặt Tôn thị chợt tiêu tan, cuống quýt hỏi: “Văn tiền ?”