Mời Quý độc giả  bên 
 
để tiếp tục   bộ chương truyện!
 
Cả thôn đến cửa tạ  (1)
 
Tôn Thủy Cần  giấu giếm, kể  rành mạch  chuyện  xảy .
 
Nương Thiển Căn ban đầu còn đang bồn chồn khó tả, giờ đây sắc mặt dần dần thanh tỉnh.
 
Nàng mở miệng hỏi: “Nói , nếu như   con sớm  thông đồng với Hồ chưởng quỹ, ngàn lượng bạc  lẽ   thuộc về Triệu phu nhân ?”
 
“Triệu phu nhân vốn  tài giỏi, trong tay nào thiếu những mối  ăn phát đạt, cần chi  để mắt đến mối buôn ?” Tôn Thủy Cần phân trần lẽ : “Chẳng lẽ chỉ vì nàng  chuyên buôn y phục mà kẻ khác chẳng  phép kinh doanh ? Chuyện  Triệu phu nhân  rõ, xem như con  từng  gì cả. Số tiền  con sẽ dùng để mua một cửa hàng trong thành,   con cùng Thiển Căn ở đó  ăn, chẳng lẽ   hơn việc  thợ ở phường xà phòng ?”
 
Nương Thiển Căn  sang nhi tử, hỏi: “Rốt cuộc nương Đại Sơn   những gì?”
 
“Triệu thẩm nương vô cùng tức giận.” Triệu Thiển Căn  nhớ rõ lời lẽ cụ thể của Trình Loan Loan, chỉ ghi tạc  cảm xúc mà  cảm nhận : “Khổng tú nương còn tức giận hơn nhiều,  đoạn tuyệt quan hệ thầy trò với Thủy Cần , cả tức phụ Nhị Cẩu cũng giận dữ chẳng kém… Tóm ,   đều vô cùng phẫn nộ.”
 
“Ôi chao, nguy !” Nương Thiển Căn buông xấp ngân phiếu trong tay, thốt lên: “Nương Đại Sơn xưa nay nào  dễ nổi giận,  giờ  phẫn nộ như thế chứ? Chẳng lành ! Há chẳng  chúng   đắc tội với nương Đại Sơn ? Đắc tội với nương Đại Sơn, chính là đắc tội với lý chính, còn là đắc tội với hơn nửa thôn Đại Hà . Gia đình  còn  thể yên  dung  nơi đây nữa ?”
 
Tôn Thủy Cần lộ vẻ mặt khó tin,  chồng nàng   mà thà bỏ tiền bạc, cũng cam lòng sợ hãi Triệu thẩm nương!
 
Chỉ là một lục phẩm an nhân mà thôi, hà cớ gì  kinh sợ đến thế?
 
“Nương, ngàn lượng bạc   thể mua một căn nhà lớn trong thành, đủ để cả gia đình  an cư lạc nghiệp,  còn  thể buôn bán nữa.” Nàng hít một  thật sâu, dứt khoát mở lời: “Sau  chúng  sẽ chẳng bao giờ trở về nơi  nữa, hà tất  bận tâm đến ánh mắt của  trong thôn!”
 
“Ngươi  nhảm nhí cái gì đó!” Cha Thiển Căn, Triệu Hữu Quý, từ ngoài cửa bước , trong giọng   lộ rõ sự tức giận: “Tổ tiên mười tám đời của Triệu gia  đều bám rễ ở thôn Đại Hà , ngươi  dọn  là dọn  ? Nói chẳng bao giờ  về là chẳng bao giờ  về ? Triệu gia  từ khi nào  đến lượt một tiểu tức phụ như ngươi định đoạt!?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/ac-mau-chuyen-sinh-thanh-hien-the/chuong-989.html.]
 
Tôn Thủy Cần vẫn cãi lý: “Sống trong thôn   gì  ho chứ? Trồng trọt chẳng kiếm  bao nhiêu tiền,  thợ ở phường xà phòng cũng chẳng dư dả là bao, vì lẽ gì mà  thể chuyển lên thành mà buôn bán? Con  như  đều là vì  cuộc sống gia đình  ngày một khấm khá hơn, con nào  tội tình gì ?”
 
“Ôi chao cái đồ nghiệt chướng ngươi! Còn dám mạnh miệng ư? Được  , ngươi  sai, là lão nương đây sai , đáng lẽ  năm xưa  nên chấp thuận cho Thiển Căn cưới ngươi  cửa!” Nương Thiển Căn vỗ đùi đ.á.n.h đét một tiếng, gào lên: “Chính ngươi  thất đức thì thôi , còn kéo cả gia đình   vũng lầy  nữa! Chúng   gây  cái nghiệt gì chứ? Nương Đại Sơn vốn  tận tâm tận lực vì thôn Đại Hà , việc nàng  kiếm tiền là lẽ . Ngươi dựa  cái gì mà dám cướp tay ? Chẳng lẽ chỉ vì ngươi m.a.n.g t.h.a.i mà nương Đại Sơn  thể mắng c.h.ử.i  đ.á.n.h đập ngươi ? Không ! Trước tiên lão nương   nương Đại Sơn giáo huấn ngươi một trận   tính !”
 
Nương Thiển Căn vớ lấy một cây củi khô, giơ lên định đánh.
 
Triệu Thiển Căn vội vã xông tới, che chắn tức phụ  phía .
 
Những  dân vây xem bên ngoài cũng vội vàng xúm  khuyên can.
 
“Nàng  còn đang m.a.n.g t.h.a.i đấy, cẩn thận kẻo động thai sinh non!”
 
“Có chuyện gì, xin hãy  xuống mà luận bàn cho  lẽ,  một nhà  tranh cãi ồn ào như , còn  thể thống gì nữa?”
 
“Nàng dâu Thiển Căn vốn hiền lương thục đức, rốt cuộc  xảy  chuyện gì ?”
 
Thôn dân  tin kéo đến hỏi han, kẻ thực tâm quan ngại,  chỉ cốt tò mò,  cửa nhà  vây kín một đám đông.
 
Mẹ Thiển Căn liền kể  cặn kẽ  chuyện: “Các ngươi còn nhớ Hồ chưởng quỹ  đây từng đến thu mua bông vải chăng? Gần đây trong thành đang bày bán những bộ y phục đắt giá, chính là y dùng bông vải từ thôn Đại Hà của chúng  mà chế thành. Xiêm y kiểu dáng của , nương Đại Sơn cũng đang  theo. Xiêm y của nương Đại Sơn còn  kịp tung  thị trường, thì Hồ chưởng quỹ  bán  mấy ngàn, mấy vạn kiện , khiến cho  bộ hàng hóa của nương Đại Sơn đều ứ đọng,  bán nổi một bộ.”
 
“Chính là bởi vì nàng dâu Thiển Căn  rước cái  chổi  về nhà, tiết lộ tin tức cơ mật cho Hồ chưởng quỹ,  mới tìm đến thôn  thu mua bông. Nếu   do cái  chổi , nương Đại Sơn    chịu thiệt thòi lớn đến nhường ! Ôi chao, các ngươi đừng cản ,   dạy dỗ tiện tỳ  một bài học cho nó  thế nào là trời cao đất rộng!”
 
Thôn dân  , nét mặt  phần ngỡ ngàng.
Phạm Khắc Hiếu
 
Vốn chỉ là chuyện tầm phào của kẻ khác, giờ đây   cảm thấy, việc  dường như cũng  liên quan đến bọn họ?