Kính mời quý độc giả theo dõi hồi !
 
Nơi tiêu thụ y phục (1)
 
“Chư vị mau chóng cất tiền  .” Trình Loan Loan  : “Ta  nghĩ  phương kế để tiêu thụ  y phục bông đang chất đầy trong nhà kho ,  cần chư vị  tốn kém. Đương nhiên, nếu chư vị thật sự cần,  vẫn hoan nghênh   lựa chọn mua sắm.”
 
Lý chính  tiếp lời hỏi: “Nương Đại Sơn,  cũng đừng cậy mạnh một . Tại hạ  Khổng tú nương kể rằng trong nhà kho chất đống chất đầy đến vạn bộ y phục, chúng   thể giúp  bao nhiêu thì cứ giúp bấy nhiêu .”
 
“Chẳng lẽ Lý chính thúc  quên mỗi ngày phường xà bông đều  khách thương từ  nơi tới lui  ?” Sắc mặt Trình Loan Loan vẫn bình thản, ung dung: “Họ đến từ tứ phương tám hướng, sẽ giúp  bán  y phục   khắp  nơi. Chư vị  cần  bận lòng   .  lúc  đang thu hoạch lê, nếu chư vị  đến đây thì chi bằng giúp  một tay, lê năm nay ngọt lắm đấy.”
 
Thế là, nhóm thôn dân tình nguyện xúm  giúp hái lê. Cây lê  mọc xanh  sum suê dọc theo bức tường bao quanh phủ trạch, trong tiết trời cuối thu, từng chùm lê chín vàng cam trĩu nặng, lủng lẳng khắp cành. Người   leo lên tường nhà hoặc dùng thang mới  thể hái xuống . Với hơn trăm  cùng  tay giúp sức, chỉ chốc lát ,  bộ  lê   gọn trong sọt.
 
“Chư vị chớ vội rời .” Trình Loan Loan từ trong sọt lấy  vài quả lê: “Số lê nhiều như , nhà  cũng chẳng thể nào ăn hết,  dễ hỏng mất. Chư vị hãy mang vài quả về cho đám trẻ nhỏ ở nhà dùng thử.”
 
Chờ đến khi nhóm thôn dân bước  khỏi tòa phủ trạch rộng lớn của Trình Loan Loan, họ vẫn ngẩn ngơ,  ngơ ngác  .
 
Rõ ràng họ đến tạ , rõ ràng đến để giúp đỡ tiền bạc, song rốt cuộc Nương Đại Sơn  chỉ chẳng nhận khoản tiền nào của họ, trái  còn tặng cho mỗi  ba bốn trái lê, quả như thể họ cố tình đến tống tiền .
 
“Mọi  đều  khắc ghi công lao của Nương Đại Sơn đối với thôn chúng .” Lý chính cất lời thấm thía: “Ta  hy vọng   còn xảy  chuyện như  một  nữa. Ai còn dám  chuyện bất chính  lưng thì cũng đừng trách  khiến kẻ đó trở thành kẻ tội đồ của cả thôn Đại Hà.”
 
Nhóm thôn dân lập tức gật đầu, cam đoan sẽ   loại chuyện .
 
Phạm Khắc Hiếu
Khi họ trở về,  ngang qua sân nhà Triệu Thiển Căn, hoặc nhiều hoặc ít đều xì xào bàn tán vài câu. Tôn Thủy Cần ở trong sân vốn chẳng còn mặt mũi nào tiếp tục ở  nên vẫn luôn ẩn  trong phòng. Nàng  thể hiểu  thái độ của nhóm thôn dân, song nàng  thể hiểu  cha  chồng, càng  thể hiểu  Triệu Thiển Căn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/ac-mau-chuyen-sinh-thanh-hien-the/chuong-991.html.]
 
Vân Mộng Hạ Vũ
 
Một nghìn lượng bạc đấy, đây là một khoản tiền cực kỳ lớn mà một gia đình ở nông thôn tích lũy ba đời cũng khó lòng tích góp nổi. Nàng vì chuyện  mà  trả giá lớn đến , cớ gì  cam chịu sự chỉ trích, nhục nhã thế ?
 
Đêm hôm đó, ngoài nhà Triệu Thiển Căn  thì nhà những  khác đều ngủ một giấc an .
 
Buổi sáng thức dậy, thời tiết càng lạnh hơn, đàn nhạn bay ngang trời, mùa đông đang đến gần, chúng  di trú về phương Nam ấm áp để tránh rét.
 
Khổng tú nương mang vẻ mặt u sầu, mày chau  tìm đến Trình Loan Loan: “Chúng  nên sớm đưa  y phục   thị trường mới , ứ đọng  lâu,   là kế . Bằng   tiên cứ thử xem thế nào, ít nhiều gì cũng vớt vát chút vốn liếng.”
 
“Vội vã chi bằng.” Trình Loan Loan chậm rãi rót một ly  đưa qua: “Trước khi nghênh đón đầu xuân năm mới,  y phục  vẫn  chỗ tiêu thụ.”
 
Nhìn thấy thần sắc ung dung thong thả của nàng, trái tim rối bời của Khổng tú nương cũng dần dần lắng dịu, hỏi dò: “Tuệ An nhân   diệu kế gì ư?”
 
“Mỗi ngày đều  sáu, bảy thương khách đến phường xà bông lấy hàng  đặt ,  bảo Ngôn chưởng quỹ giữ chân các vị  , cứ  ba bốn ngày trong thôn ắt hẳn sẽ  hơn hai mươi thương khách,  là  đủ sức quán xuyến  việc .” Trình Loan Loan  : “Trong  họ   đến từ phương Bắc,   đến từ phương Nam, tóm  phiêu bạt khắp trời Nam đất Bắc. Thị trường tại Hồ Châu tuy  bão hòa, nhưng ở địa phương khác chẳng  vẫn còn cơ hội ?”
 
Thật  Khổng tú nương  sớm nghĩ đến chuyện vận chuyển y phục  các nơi xa xôi tiêu thụ, nhưng phí vận chuyển thật sự quá cao. Vốn dĩ lượng hàng hóa trong tay các nàng  tồn đọng quá nhiều, nếu còn bỏ thêm tiền  phí vận chuyển cao thì nàng lo lắng sẽ lợi bất cập hại, cho nên mới chôn chặt trong lòng  dám hé răng.
 
Không ngờ Tuệ An nhân  sớm nghĩ đến việc , hơn nữa còn suy tính còn chu  hơn nàng.
 
Cứ như  sẽ chẳng còn  lo lắng về việc vận chuyển nữa.