Kính mời quý độc giả tiếp tục theo dõi chương truyện tại đây!
 
Trình lão thái thái tới cửa vay tiền 1
 
Lý chính, Ngu phu tử và gia quyến họ Triệu đều  Trình Loan Loan mời tới.
 
Trong chính sảnh bày biện ba bàn tiệc. Đám  Tề bà tử  khi dọn thức ăn lên xong thì tự động lui xuống, ngoài viện rộn ràng, náo nhiệt.
 
“Lão thái thái Trình gia   hẳn là ngẩng cao đầu ngút trời  nhỉ.” Triệu lão thái thái khẽ hâm mộ thốt lên: “Trước giờ  chẳng coi ai  gì,   càng chẳng còn ai đáng để mắt tới. Giá mà vị cử nhân   chẳng  xuất  từ Triệu gia thì   mấy!”
 
Tôn thị đang ăn giò heo thì lơ mơ hỏi: “Nương, chuyện  cứ trông cả  Hiên Hiên nhà . Sau  Hiên Hiên  sách chắc chắn sẽ vang danh lừng lẫy.”
 
“Tam thẩm, cho dù Hiên Hiên  tiền trình thì cũng là chuyện mười mấy năm về . Triệu gia  vẫn là dựa  cháu.” Triệu Tứ Đản  hì hì : “Kỳ thi hương ba năm , cháu cũng sẽ giành lấy danh hiệu Giải nguyên về.”
 
“Ba năm  cháu mới  bao nhiêu tuổi chứ, chỉ  cái mạnh miệng!” Triệu lão thái thái bật : “Qua năm cũng mới mười hai, ba năm  mới mười lăm. Chẳng lẽ, cháu  thể giống Ngu phu tử mà mười lăm tuổi  thi đậu cử nhân  ?”
 
Triệu Tứ Đản kiêu ngạo nâng cằm: “Chính ca mỗi ngày đều chẳng chịu chuyên tâm đèn sách cũng  thể thi đậu cử nhân, tại  cháu    ?”
 
Mọi  cũng cảm thấy lạ lùng, thái độ học tập của Thẩm Chính cùng Trình Chiêu đúng là khác biệt một trời một vực. Hơn nữa, lúc  còn   Thẩm Chính  định tham gia thi hương,  đột nhiên  thi  thi đậu?
 
“Là nhờ Ngu phu tử dạy dỗ.” Triệu lão nhân : “Chư vị cứ liệu mà trông, chỉ cần Ngu phu tử tiếp tục ở  trong thôn thì thôn Đại Hà chúng    chắc chắn sẽ   thiếu tú tài và cử nhân tài giỏi.”
 
Ngu phu tử khiêm tốn : “Tử Du  thể thi đậu là do năng lực xuất chúng của . Còn Tử Giác thì   là nhờ may mắn. Lần  đề thi hương   giảng qua trong lúc học, còn  mấy mục liên quan tới việc đồng áng. Tử Giác ở thôn Đại Hà lâu như  thì cũng tai  mắt thấy, ít nhiều cũng  thể ứng đối  phần nào. Hơn nữa, thi hương cũng  đề  học, thoạt  tuy  vẻ khó khăn, song với Tử Giác mà  thì ắt hẳn chẳng  vấn đề gì to tát.”
 
Trình Loan Loan gật đầu. Nông nghiệp là căn cơ của quốc gia, khoa cử thi tuyển ắt sẽ  những đề mục liên quan đến việc đồng áng. Kẻ sĩ thường chẳng mấy bận tâm đến thế sự bên ngoài, nhưng tính tình Tiểu Chính vốn dĩ ham chơi, hiếu động. Lúc ở thôn Đại Hà thường xuyên  theo Tứ Đản chạy nhảy khắp đồng ruộng,  lúc cũng sẽ hỗ trợ việc đồng áng. Làm mệt thì liền  Chiêu nhi kéo   sách. Quả thật, phương thức học tập linh hoạt như  cũng mang  hiệu quả chẳng nhỏ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/ac-mau-chuyen-sinh-thanh-hien-the/chuong-997.html.]
 
Phạm Khắc Hiếu
Đương nhiên, quan trọng nhất vẫn là may mắn, bởi vì những luận điểm then chốt nhất   Ngu phu tử giảng qua, chỉ cần vận dụng  đúng đề mục thì sẽ thành công.
 
“Ai,    còn  đưa Hiên Hiên  thành  sách, vẫn  từng  đổi ý định .” Tôn thị ôm đứa bé trong lòng, ngượng nghịu : “Ngu phu tử, nhi tử nhà   tròn ba tuổi, xin  phó thác cho ngài. Ngài cứ xem nó như con cái trong nhà, nên đ.á.n.h thì đánh, nên mắng thì mắng, nhất định  dạy dỗ nó thành tài, để    thể  quan lớn.”
 
Ngu Chiêm ngước : “Cha  bao giờ đ.á.n.h con, cũng  bao giờ mắng con.”
 
Ngu Kiều nhẹ giọng : “Đọc sách là cậy  sự tự giác, bất luận học hỏi điều gì cũng  do chính  nỗ lực.”
 
“Nha đầu con! Ăn   ho gớm! Lúc học vẽ tranh   chẳng thấy con tự giác chút nào!” Lục Ánh Tuyết tức giận mắng: “Nha đầu con, nếu  lời bằng một nửa ca ca con thì nương đây cũng bớt  phân nửa nỗi lo.”
 
Vân Mộng Hạ Vũ
 
Mọi  đang trò chuyện rôm rả thì Tề bà tử đột nhiên vội vã bước : “An nhân, bên ngoài  một lão phu nhân tự xưng là mẫu  của ngài đến viếng.”
 
Trình Loan Loan ngạc nhiên. Lúc   chạng vạng tối, trời  sớm tối mịt, Trình lão thái thái đến đây  chuyện gì?
 
Hôm nay Trình gia  hỷ sự, chẳng  nên mở tiệc khoản đãi hàng xóm láng giềng  ? Chẳng lẽ  xa như  chỉ vì  mời nàng qua uống rượu?
 
Bất quá, chờ gặp  Trình lão thái thái, Trình Loan Loan mới    suy tính quá mức.
 
Trình lão thái thái  đến đơn lẻ, mà còn  Trình tộc trưởng. Hai vị trưởng bối  xe bò đến,   Tề bà tử dẫn .
 
Đôi mắt hai   ngừng lướt qua tòa phủ  rộng lớn , từ đình thủy tạ uốn lượn đến hòn non bộ tráng lệ, vẻ kinh ngạc lộ rõ  nét mặt.