Cậu con út nhà họ Cố — vốn là đứa nhóc tinh quái — lúc  bỗng cất tiếng hỏi bằng giọng ngây thơ:
“Thế hai     cưới  ạ?”
 
Lục Mẫn Dật bật  nhẹ:
“Còn  xem chị Bạch Trúc  đồng ý .”
 
Cả hội trường phá lên .
 
Lúc , dàn nhạc  mời đến nhanh chóng bắt đầu trình diễn theo ám hiệu kịp thời của  .
 
Trong tiếng nhạc du dương, từng cặp từng cặp bước  sàn nhảy.
 
 nắm tay Lục Mẫn Dật, hòa  đám , nhẹ nhàng đung đưa theo giai điệu.
 
Cảm nhận  thở của   bao quanh ,  khẽ :
“Hôm nay cảm ơn .”
 
  ngờ Lục Mẫn Dật  chủ động cúi đầu như  để tuyên bố hủy hôn.
 
Một cuộc huỷ hôn vốn dễ khiến hai bên gia đình  mặt, giờ đây nhờ   chủ động nhận ,   hóa giải khéo léo.
 
Không chỉ chặn  những lời gièm pha nhắm  nhà họ Bạch và , bảo  thể diện cho , mà còn trực tiếp công khai việc   đang theo đuổi .
 
Lục Mẫn Dật bật  khẽ:
Bởi vì  đang theo đuổi em.”
 
 ngẩng đầu   :
“Thế Tống Vũ Phàm    ảnh  đang ngủ?”
 
Câu hỏi chuyển đột ngột khiến Lục Mẫn Dật suýt nghẹn họng:
“Cái đó… cái đó là bởi vì…  … cô  định đưa ảnh đó cho em xem… nên  …”
 
Càng  giọng càng nhỏ.
 
Anh     , lúc đó chỉ nghĩ  ngoài xem trò vui, nào ngờ cuối cùng  rơi  lưới tình thật.
 
“Đàn ông   tự trọng…” —  lẩm bẩm.
 
“Giống như bắp cải thối.” —   nhỏ giọng phụ họa.
 
Từ lúc quyết tâm theo đuổi ,    lục tung mạng để tìm đủ loại “bí kíp cưa gái”. Đương nhiên, “đạo đức đàn ông” cũng học qua một lượt.
 
“Hứ.”
 
 lười   .  lúc sàn nhảy đến đoạn đổi bạn nhảy,  buông tay   , uyển chuyển chuyển sang nhảy cùng một quý ông khác.
 
Bạn nhảy nữ của  đó  Lục Mẫn Dật một cái, nhưng  dám tiến đến.
 
Lục Mẫn Dật cũng tự giác rút khỏi sàn nhảy,  bên ngoài ngóng trông, ánh mắt như mong chờ  đổi tiếp theo  sẽ chọn  .
 
Để xem  nhé!
 
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/ac-nu-day-phong-tinh/chuong-13.html.]
 liếc   một cái.
 
Bên , Tống Vũ Phàm  trong góc,  hai  chúng  cứ mãi trao ánh mắt cho   sàn nhảy, lửa giận trong lòng cô  càng bốc lên dữ dội.
 
Một suy nghĩ  xa lóe lên trong đầu.
 
Bạch Trúc, để xem   mày xoay xở thế nào.
 
Cô  nhếch môi, nở một nụ  hiểm độc.
 
16
 
Sau khi  chuyện  rõ ràng, Lục Mẫn Dật cũng thoải mái hơn hẳn.
 
Tiệc kết thúc,    việc cần xử lý nên rời  .
 
 bỗng nảy  ý định   dạo phố. Vừa bước xuống lầu, liền  thấy Lục Mẫn Dật.
 
“Anh  gì ở đây?” —  nghi hoặc hỏi.
 
“Anh đang đợi em.” — Lục Mẫn Dật ,  đưa  một bó hoa hồng vẫn còn nhỏ nước, to đến mức suýt nữa   ôm nổi.
 
Anh  lập tức luống cuống đỡ lấy, ánh mắt  chút áy náy:
“Lẽ   nên mang ít hoa hơn.”
 
 xua tay —   vấn đề ở  lượng hoa.
 
“Anh    giờ   sẽ dậy?”
 
Lục Mẫn Dật há miệng,  nhanh chóng phản ứng :
“Anh…  ! Anh  điều tra em … chỉ là… đến  sớm thôi.”
 
Anh  như thằng ngốc  đầu  yêu, theo đuổi cũng lóng ngóng vụng về.
 
  vẻ mặt lo lắng của  , rốt cuộc  nhịn  :
“Anh sợ  thế cơ ?”
 
 đưa túi xách cho  , chủ động hỏi:
“Muốn  dạo phố với  ?”
 
Anh  mím môi , gật đầu lia lịa, nhanh nhẹn nhận lấy túi, đeo lên .
 
 liếc xéo:
“Anh định ôm bó hoa  dạo phố luôn ?”
 
Lục Mẫn Dật lúng túng hỏi:
“Vậy…   vứt  ?”
 
“Đồ ngốc.” —  mắng khẽ, ôm lấy bó hoa  về phía ông lão hôm . Ông vẫn đang  gần khách sạn chơi đàn cello, là một  Pháp.
 
Kiếp   từng học tiếng Pháp, nên trò chuyện với ông  khó. Lục Mẫn Dật  bên cạnh  vẻ ngạc nhiên.