gạt tay  ,  mắt  là một vùng băng bó lớn.
 
“Cô     thương?” —  ngơ ngác  .
 
Lục Mẫn Dật vội đưa ngón tay lau nước mắt  mặt :
“Không đau .”
 
Nước mắt  tuôn rơi như mưa:
“Cô     thương thế nào?”
 
Lục Mẫn Dật lí nhí đáp:
“Cô  đ.â.m  một nhát dao.”
 
Anh  kể rằng khi đó hai  đang  xe,  đang suy tính   đưa cô  về nhà cũ để tiêu hủy đám ảnh , thì Tống Vũ Phàm đột ngột đ.â.m lén  một nhát từ phía .
 
Nhát d.a.o đó, đâm thẳng  ngực.
 
Xe mất lái, đ.â.m  hàng rào bên đường cao tốc.
 
Sau đó,  hôn mê hơn hai tháng.
 
Hai tuần ,  tỉnh , nhưng  thể báo cho Bạch Trúc vì Tống Vũ Phàm  tỉnh  và cấu kết với  trai  mưu hại .
 
Anh đành  giả vờ hôn mê cho đến hôm nay — khi thấy tin hot  Weibo, mới  Tống Vũ Phàm đang định  tay .
 
Để tránh Bạch Trúc hiểu lầm,  mới vội vàng chạy đến tìm cô.
 
Nghĩ đến đó, Lục Mẫn Dật siết chặt  trong lòng.
 
“Em còn giận  ?”
 
   thành tiếng, nước mắt thấm ướt cả vạt áo  n.g.ự.c .
 
“Vẫn giận.” —     .
 
“Vậy    đây…” — Lục Mẫn Dật rối bời, ôm  mà   nên  gì.
 
  thẳng lên từ trong lòng , kéo tay áo  lau sạch nước mắt :
“Em  Tống Vũ Phàm  trả giá.”
 
Lục Mẫn Dật lập tức đáp:
“Cô    trả một cái giá…  đắt .”
 
Anh lấy điện thoại  cho  xem — là cảnh Tống Vũ Phàm và  trai cô   cảnh sát áp giải .
 
 sững   ,  mỉm  :
“Ngay khi tỉnh ,   bắt đầu thu thập chứng cứ . Buổi tiệc đính hôn hôm nay thật    nhiều cảnh sát mặc thường phục. Kết thúc tiệc là bọn họ  bắt ngay.”
 
Không ngờ…
 
Trong thế giới tiểu thuyết   cả cảnh sát thật...
 
 đờ đẫn… nước mũi cũng chảy  lúc nào  .
 
Lục Mẫn Dật móc khăn tay trong túi , lau cho , dỗ dành:
“Đừng  nữa  ? Anh xin , chuyện  là  sai,    .”
 
Chuyện  vốn chẳng  ai đúng ai sai cả…   để  lau mũi  nghĩ thầm.
 
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/ac-nu-day-phong-tinh/chuong-18.html.]
“Vậy… em  thể tha thứ cho  ?” —  lo lắng  .
 
“Để  hãy .” — hiểu lầm  gỡ bỏ, nhưng giọng  vẫn còn lạnh.
 
 leo lên xe, chỉ thấy Lục Mẫn Dật vẫn  ngẩn  ở chỗ cũ.
 
“Này, mau lên xe  chứ.”
 
 đang  trong xe ,   lái thì   kiểu gì?
 
Lục Mẫn Dật tự giễu cong khóe môi:
“Em  bạn trai  ?”
 
“Hay là… yêu đàn em nhỏ hơn?” — Cậu  còn gọi em là chị nữa…
 
“Em còn lái xe  …” — Lái cũng nhanh nữa là đằng khác.
 
   bằng ánh mắt như đang  đồ ngốc:
“Đó là trợ lý của em, hôm nay mượn xe   để  phát  sữa cho   thôi.”
 
“…” — Lục Mẫn Dật nghẹn lời,   gì, lặng lẽ lên xe, lái xe đưa  về nhà.
 
Đến  cửa nhà ,  nhanh nhẹn mở cửa bước xuống, Lục Mẫn Dật thấy  cũng định khởi động xe rời .
 
“Ê?!” —  trừng mắt  .
 
Lục Mẫn Dật sợ  trừng nhất, lập tức  im, giơ tay đầu hàng, ánh mắt đáng thương  .
 
“Anh   gì  hỏi ?” —  hếch cằm hỏi.
 
Có chứ, nhưng hỏi , em  trả lời.
 
Anh lắc đầu lặng thinh.
 
Haiz.
 
 thở dài:
“Sáng mai đến sớm một chút.”
 
Lục Mẫn Dật ngạc nhiên  .
 
 nhướng mày:
“Đi mua sắm với em.”
 
Người đàn ông  mặt  trả lời, chỉ ngơ ngẩn  .
 
“Không  ?” —  trừng mắt.
 
Lần   mới  hồn ,  rạng rỡ như thằng ngốc, liên tục gật đầu:
“Anh ,  .”
 
 lúc  mới hài lòng   định  .
 
“Bạch Trúc?”
 
“Ừm?”
 
 ngoảnh đầu , trán khẽ   hôn một cái thật nhẹ.
“Chúc em ngủ ngon.”