Ta  nàng  như  kẻ điên.Nàng   xong liền nổi giận,
 
“Hạng  như ,   thể xứng với Thái tử điện hạ!”
 
“Vậy ngươi nghĩ kẻ tay nhuốm đầy m-á-u như ngươi thì xứng chắc?”
 
Ta  lạnh,
 
“Có cần  nhắc  cho ngươi ? Tại  nha  trong viện ngươi luôn  đổi? Hay  giúp ngươi nhớ , vì  gương mặt của tam tiểu thư nhà Lý đại nhân   hủy? Hay là… tiểu ăn mày ở cổng thành vì   mất  một bàn tay chỉ vì vô tình kéo vạt áo ngươi? Còn bà lão già mắt mờ nhận nhầm ngươi thành con gái bà ,    mù hai mắt?”
 
Ta từng bước ép sát,  nàng  càng lùi càng run rẩy.
 
“Nếu  kể hết những chuyện  cho Thái tử điện hạ, ngươi nghĩ  còn  cưới ngươi ?”
 
Tô Lăng Nhi lảo đảo lùi về , cho đến khi chạm  tường mới  còn đường lui.Bỗng nhiên, nàng  nghiến răng, hung hăng đẩy  một cái,
 
“Vậy ngươi thì là thứ   gì? Đừng tưởng    những thoại bản dâm loạn đang lưu truyền khắp kinh thành là ai !
 
Như Quý phi nương nương, cầu  thương xót   Mối tình cấm kỵ: Hoàng thượng ở ,  ở ,  còn  thèm   đây!”
 
“Nếu Quý phi nương nương  ngươi bôi nhọ bà  và thị vệ, nếu Hoàng thượng  ngươi dám ghép  với một lão thái giám, ngươi đoán xem, ngươi ch-ếc    ch-ếc ?”
 
Ta khẽ nhướn mày.Không thể phủ nhận,   nàng  quả thực  chộp  nhược điểm của . đấu khẩu mà lùi bước, chỉ khiến đối phương càng đắc ý.Vậy nên   nhạt, nhún vai đáp:
 
“Được thôi,  ngươi cứ   . Đến lúc đó,  chỉ cần  rằng    những chuyện  từ chính ngươi!”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/ac-nu-thi-sao/chuong-12.html.]
 
“Tô Lâu! Năm đó  ngươi  ch-ếc luôn !”
 
“Ngươi  bản lĩnh thì thử gi-ếc   nữa xem!”
 
Tô Lăng Nhi cắn chặt răng, cuối cùng vẫn tức giận  cam lòng, ôm chiếc hộp gỗ rời .Hôm , khi kiệu hoa đến phủ, nàng  còn  giở trò tráo đổi, mượn cớ “nhầm lẫn” mà lên kiệu của Thái tử.
 
Chỉ tiếc rằng, Kỷ Bắc Duệ là  tập võ, mà  cũng .Chúng  đều dễ dàng nhận  sự khác biệt trong bước chân của    võ công.Vì thế, vở kịch vụng về    Kỷ Bắc Duệ phá vỡ trong chớp mắt.
 
Kết quả là, Kỷ Bắc Thần mặt đen như đáy nồi, còn  thuận lợi tiến  Đông cung.
 
Như  dự đoán, đêm tân hôn   cảnh mây mưa gì cả, nhưng sấm sét   đến mấy trận.Đầu tiên là chuyện giữa sư phụ  và sư phụ .Hóa , sư phụ  xưa nay luôn tự khen ngợi nhan sắc của ,      khoác!
 
Nhìn   mặt  khi cạo sạch râu ria, tóc búi cao gọn gàng,  thật sự  nhận .
 
“Ngươi là lão đầu?”
 
“Ngươi  bậy! Ngươi mới là lão đầu! Cả nhà ngươi đều là lão đầu!”
 
Giọng  vẫn là của sư phụ ,  thì đúng .
 
“Vậy vị đại mỹ nhân , hẳn là sư phụ của Kỷ Bắc Duệ?”
 
Ta hỏi nhưng ánh mắt thì  chằm chằm  mỹ nhân .Thật  quá! Vóc dáng cao gầy, tay ôm trường kiếm, khuôn mặt lạnh nhạt, quả thật chính là hình tượng  hằng ao ước!
 
“Được , lau nước miếng , lo chính sự!”