Ác Nữ Xuyên Sách Giả Ngoan, Các Ngươi Đừng Có Yêu Ta Quá - Chương 197: Không phải gió động, là tâm động
Cập nhật lúc: 2025-09-10 02:47:02
Lượt xem: 8
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Hạ nhân đẩy cửa, cúi đầu, cẩn thận bước , trong tay bưng bộ nam trang và khăn che mặt chuẩn sẵn.
Dường như cảm nhận bầu khí khác thường trong phòng, ngay cả thở mạnh cũng dám, vội vàng đặt đồ lên bàn, nhanh chóng lui , tiện tay còn khép cửa .
Khoảnh khắc cửa phòng đóng , theo tiếng “cạch” khẽ khàng, ồn ào đều ngăn cách bên ngoài, trong phòng nữa chìm tĩnh mịch.
Chỉ còn tiếng hít thở phần dồn dập của hai giao hòa vang vọng, tựa như dư âm khi hai trái tim dò xét va chạm.
Không khí dường như thở ái lấp đầy, trở nên dính dấp mà nóng bỏng, khiến gò má nóng bừng, mỗi thở đều vấn vít từng sợi tơ quấn quýt.
Nếu sự quấy rầy đột ngột , liệu họ …
Hai ánh mắt giao trong chốc lát.
Khương Sơ Tĩnh là đầu tiên rời mắt, đôi má nàng thiếu nữ ửng hồng như hoa đào nở rộ cành ngày xuân, kiều diễm ướt át.
Khẽ cúi đầu, đôi môi khẽ hé, vẫn còn vương vấn ấm và rung động tan. Muốn thôi, cổ họng như sợi tơ thẹn thùng quấn quanh, cuối cùng chỉ phát một tiếng gọi nhẹ nhàng như gió thoảng qua mặt: “Thế tử…”
Bùi Vọng hít sâu một , cố gắng bình phục thở vẫn còn bất . Dáng cao thẳng, tựa tùng cô độc trong đêm đông, thanh lãnh mà ẩn chứa vài phần nhẫn nhịn.
Trong mắt , còn ẩn ẩn lóe lên sắc dục đốt cháy nhưng đột ngột dừng , tình cảm cưỡng ép đè nén cuồn cuộn trong đáy mắt.
Chàng rời mắt khỏi Khương Sơ Tĩnh , bộ nam trang và khăn che mặt bàn.
Vì y phục đưa tới, mà tình cảnh Lão Hầu gia nguy cấp, họ cũng nên nhanh chóng đến Hầu phủ.
Bùi Vọng kiềm chế xung động một nữa ôm nàng thiếu nữ lòng, từ từ mở lời, thanh âm khàn nhẹ: “…Nàng đồ , ở đây đợi nàng.”
“Được.”
Khương Sơ Tĩnh ngoan ngoãn gật đầu, má hồng vẫn phai.
Nàng đưa tay ôm lấy y phục, về phía tấm bình phong chạm khắc hoa văn trong thiên sảnh.
Bùi Vọng thì xoay lưng , mặt về phía tấm bình phong, để cho suy nghĩ của bình tĩnh .
Khương Sơ Tĩnh tấm bình phong, trải y phục ghế đẩu thấp, đánh giá.
Bộ nam trang màu xanh, áo là áo choàng ngắn tay hẹp, từ cổ áo đến cổ tay áo thêu hoa văn trúc lá xanh nhạt tinh xảo bằng kim pháp tỉ mỉ, thưa thớt mà trật tự. Cổ tay áo thắt bằng dải gấm xanh đậm, hoa văn dải gấm tinh xảo.
Quần là một chiếc quần ống thẳng cùng màu, chất liệu dáng, đường nét mượt mà. Chiếc thắt lưng màu xanh ngọc bích ở eo, khảm vài viên ngọc bích ôn nhuận, ngọc hình vuông đối xứng từng đôi, khắc hoa văn hồi văn trang nhã.
Rất giống với phong cách của Bùi Vọng.
Khương Sơ Tĩnh tấm bình phong, cởi váy áo của . Nàng mặc quần dài , kéo cạp quần lên và chỉnh các nếp gấp cho quần ôm sát . Tiếp đó, nàng cầm lấy áo choàng ngắn tay hẹp, mặc .
khi nàng chuẩn cài chiếc cúc ở cổ áo, đôi tay nàng dò dẫm phía lưng, mấy thử đều thể xỏ cúc áo đúng lỗ.
Mày nàng khẽ nhíu , ngẩng đầu lên, gọi về phía ngoài bình phong: “Thế tử… chiếc cúc áo phía , cài , thể qua giúp một chút ?”
Thanh âm nhẹ nhàng, mang theo vài phần ngượng ngùng chỉ riêng thiếu nữ mới .
Bùi Vọng tiếng gọi, ánh mắt khẽ run, tim thể kiểm soát mà đập thình thịch một cái.
Cảnh tượng khiến nhớ hôm đó trong hang núi, nhắm chặt mắt tựa vách hang, bên tai vang lên thanh âm bất lực đầy ỷ của nàng, rằng nội y của cũng ướt .
“…Được.”
Bùi Vọng thấy chính đáp lời, thanh âm mà chút khàn.
Gạt bỏ những suy nghĩ hỗn loạn, bước về phía bình phong. Vừa bước bình phong, đập mắt chính là bóng lưng nàng thiếu nữ xong nam trang.
Dáng nàng mảnh mai, áo choàng tay hẹp ôm sát hai vai. Quần ống thẳng tuy che đường cong cơ thể, nhưng toát vẻ khí sắc sảo.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/ac-nu-xuyen-sach-gia-ngoan-cac-nguoi-dung-co-yeu-ta-qua/chuong-197-khong-phai-gio-dong-la-tam-dong.html.]
Để tiện cài cúc áo, Khương Sơ Tĩnh vén hết mái tóc đen của sang một bên, mái tóc dài mềm mượt như lụa đen rủ xuống một bên vai nàng.
Chiếc cổ trắng nõn mảnh mai của nàng chút che giấu hiện mắt Bùi Vọng, làn da hơn tuyết, mịn màng như ngọc. Đường nét cổ duyên dáng tựa thiên nga, từ tai từ từ kéo dài đến cổ áo.
Làn da ở cổ ánh sáng và bóng tối đan xen, hiện lên một chất cảm gần như trong suốt, thậm chí ẩn ẩn thể thấy mạch m.á.u xanh nhạt mảnh mai bên .
Mà chiếc cúc áo cài, yên lặng treo ở đó, vạch một đường phân cách mà như giữa cổ và lưng nàng.
Bùi Vọng nhắm mắt .
Rõ ràng nàng thiếu nữ mắt ăn mặc chỉnh tề, chỉ là một chiếc cúc áo cài xong, dám thẳng.
Không gió động, là tâm động.
Bùi Vọng dựa trí nhớ, từ từ đưa tay về phía chiếc cúc áo cài. Khi đầu ngón tay thon dài chạm làn da gáy nàng thiếu nữ, tựa như điện giật, khẽ run lên.
Cuối cùng cũng sờ chiếc cúc áo, cố gắng xỏ nó qua lỗ cúc, nhưng ngón tay như thể kiểm soát, liên tục mắc .
Lần thứ nhất, tay lệch hướng, chiếc cúc áo lướt qua lỗ cúc.
Lần thứ hai, khó khăn lắm mới nhắm đúng, vì dùng sức quá mức, suýt nữa rách quần áo nàng thiếu nữ.
Mùi hương thoang thoảng mà như từ nàng thiếu nữ vấn vít nơi chóp mũi Bùi Vọng, nàng bỗng xoay . Bùi Vọng cảm nhận , tay một bàn tay nhỏ nhắn mềm mại như xương nắm lấy.
Đối phương tựa hồ thở dài một tiếng.
“Thế tử nhắm mắt, thể giúp cài cúc áo đây.”
Bùi Vọng mở đôi mắt, đối diện với đôi mắt trong trẻo thuần khiết của nàng thiếu nữ.
Ánh mắt đó trực tiếp va đáy lòng .
Trong khí gần như ngưng đọng , , yết hầu Bùi Vọng cuộn động một cái, đưa hai tay vòng lưng nàng. Chàng xỏ chiếc cúc áo qua lỗ cúc, đó nhẹ nhàng cài chặt.
Thanh âm mang theo một tia thở dốc khó nhận , nhẹ nhàng : “…Xong .”
Hít sâu một .
Sau đó, liền giúp nàng đội chiếc khăn che mặt lên.
Nhẹ nhàng đặt khăn che mặt lên đỉnh đầu nàng thiếu nữ, cẩn thận chỉnh lớp vải mỏng rủ xuống, cho vặn che khuất dung mạo nàng.
Trông nàng, quả thực tựa như một thiếu niên phong nhã đội khăn che mặt.
Khương Sơ Tĩnh giọng điệu nhẹ nhàng: “Đa tạ Thế tử.”
Hai lên xe ngựa tiến về Trung Viễn Hầu phủ.
Mà lúc , Trung Viễn Hầu phủ loạn thành một đoàn.
Ở thời cổ đại, chuyện sinh tử đều quy chế nghiêm ngặt, đặc biệt là những gia đình cao môn đại hộ như Trung Viễn Hầu, càng chú trọng lễ nghi chu .
Lão Hầu gia tính mạng nguy kịch, trong phủ liền dựa theo tập tục, chuẩn tang lễ, mong việc hậu sự của lão Hầu gia thuận lợi viên mãn, cũng nhằm phô trương thể diện của Hầu phủ.
Khi Khương Sơ Tĩnh theo Bùi Vọng xuống xe, ngẩng đầu lên, nàng thấy cánh cửa lớn sơn son của Hầu phủ khép hờ, tiểu tư và nha tấp nập.
Bên cạnh cặp sư tử đá cửa, chất đống mấy cuộn vải trắng cắt. Những cuộn vải dùng để may tang phục, hiếu màn. Không xa đó, mấy bà tử thô thiển đang dỡ mấy chiếc hòm gỗ nặng trịch từ xe ngựa xuống, trong hòm gỗ chứa đựng những vật phẩm tang lễ chuẩn , như giấy trắng, hương nến, vải trắng...
Dường như một lớp mây đen u ám, nặng nề bao phủ bộ Hầu phủ.
Người qua đường bên ngoài nhỏ giọng bàn tán về biến cố của Trung Viễn Hầu phủ. Còn trong Hầu phủ, âm ỉ vọng tiếng của các nữ quyến.
Quản gia Hầu phủ thấy xe ngựa đến, liền tiến lên hỏi phận của đến. Bùi Vọng ngữ khí thanh lãnh: “Ta là Thế tử Tĩnh Bắc Vương phủ, Bùi Vọng.”