Ác Nữ Xuyên Sách Giả Ngoan, Các Ngươi Đừng Có Yêu Ta Quá - Chương 260: Lão Hầu Gia Tỉnh Lại

Cập nhật lúc: 2025-09-10 06:52:32
Lượt xem: 8

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Những lời của Tạ Hoài Cẩn tựa như tiếng sấm sét, ầm ầm nổ vang trong sảnh.

Biểu cảm mặt lập tức cứng đờ, ai nấy đều lộ vẻ khó tin.

Đôi mắt Tạ Liêm trợn tròn, đôi lông mày rậm cau chặt thành chữ "Xuyên": "...Hoài Cẩn, con gì?"

Liễu Như Lan ngỡ ngàng trong mắt, nửa buổi mới hồn: "Cẩn nhi, con ngày đó cứu mạng tổ phụ con, là nữ nhi của cô cô con, Khương Sơ Tĩnh ư?"

Đồng tử Tạ Thiên Nguyệt co rút, nàng vô thức siết chặt vạt áo, gần như thốt lên: "Ca ca, thể như ?"

"Ngày đó vị Bùi Thế Tử mang tới đại phu rõ ràng là nam nhân, còn họ Bùi, thể là Khương Sơ Tĩnh ? Ca ca chẳng lẽ lừa gạt ?"

Bị nào lừa gạt, tự nhiên cần cũng rõ.

Tạ Hoài Cẩn hề nao núng, vẫn giữ vẻ mặt bình tĩnh: "Vị Tiểu Bùi đại phu , chính là biểu Sơ Nhi."

"Biểu từ nhỏ lớn lên trong tự miếu, tinh thông y thuật. Ngày đó tin tổ phụ bệnh nặng, nàng liền vội vàng đến Hầu phủ chẩn trị cho tổ phụ."

"Ta cũng là lúc một cảm tạ Tiểu Bùi đại phu, mới vô tình phát hiện phận thật sự của biểu ."

Mày Tạ Liêm vẫn cau chặt, vẻ mặt tin: "Nếu Tiểu Bùi đại phu thực sự là cháu gái ngoại của , nàng vì đội mũ che mặt, còn mặc nam trang, giả dạng nam tử?"

Tạ Hoài Cẩn : "Còn bởi vì phụ vẫn ôm hận với cô cô, biểu lo lắng mạo hiểm tới đây sẽ phụ từ chối, nên mới bất đắc dĩ nhờ Bùi Thế Tử giới thiệu, giấu giếm phận."

"Vả , với phận đại phu mà , nam tử trẻ tuổi còn khó mà đạt lòng tin của phụ , nếu là một thiếu nữ, phụ chịu để biểu tiếp cận tổ phụ, chữa bệnh cho tổ phụ ?"

Lời cũng lý.

Liễu Như Lan : "Cẩn nhi, lời con là thật ư?"

Tạ Hoài Cẩn qua: "Tự nhiên là thật. Gần đây thể tổ phụ ngày càng chuyển biến , thần trí cũng ngày càng minh mẫn, tất cả đều nhờ thuốc thang do biểu tự tay điều chế nhờ Bùi Thế Tử đưa tới."

Sau khi lời Tạ Hoài Cẩn dứt, xung quanh một mảnh tĩnh lặng.

Tạ Thiên Nguyệt cắn chặt môi , căn bản tin rằng Khương Sơ Tĩnh , tuổi tác tương đương , y thuật cao siêu đến thế.

Tạ Hoài Cẩn thần sắc kiên định, Tạ Liêm: "Tổ phụ giờ đây bình an vô sự, thể ngày càng khang kiện, đây đều là công lao của biểu . Phụ thể ngay cả cửa cũng cho ?"

Cái ...

Tạ Liêm rốt cuộc cũng nhắm mắt , phân phó: "Vậy thì cứ để bọn họ !"

Cánh cửa lớn sơn son từ từ đẩy , Khương Sơ Tĩnh và Trần Thanh Hoản sánh bước Hầu phủ.

Nắng vàng đổ xuống, Trần Thanh Hoản ngẩng đầu, trông thấy đại ca bao năm gặp mà uy nghiêm như cũ sảnh, vạn ngàn tư niệm dâng lên trong lòng, nước mắt tức thì nhòa đôi mắt. Nàng môi run run, nghẹn ngào gọi: "...Đại ca."

Một tiếng "Đại ca" , khiến vai Tạ Liêm cũng chấn động.

Tạ Hoài Cẩn thấy ánh mắt đều đổ dồn Trần Thanh Hoản, liền tới bên cạnh Khương Sơ Tĩnh .

Chàng cúi đầu, giọng nhẹ : "Ta kể cho phụ chuyện biểu chính là vị Tiểu Bùi đại phu , biểu trách ?"

Khương Sơ Tĩnh khi bước , liếc thấy vẻ mặt nhăn nhó của Tạ Liêm, cùng với những ánh mắt ngừng đổ về phía nàng, trong lòng đoán .

Nàng khẽ lắc đầu, giọng dịu dàng: "Sẽ . Ta , biểu ca đều là vì và nương mà ."

Toàn Tạ Hoài Cẩn thả lỏng.

Đối diện với đôi mắt trong veo thuần khiết , chẳng , lòng khẽ động.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/ac-nu-xuyen-sach-gia-ngoan-cac-nguoi-dung-co-yeu-ta-qua/chuong-260-lao-hau-gia-tinh-lai.html.]

Hóa một vị biểu xuất sắc đến ... mà trải qua bao năm tháng mới nhận nàng.

Chỉ Tạ Thiên Nguyệt từ khi Khương Sơ Tĩnh bước , luôn dán mắt bên .

Khi thấy ánh mắt chuyên chú và dịu dàng của Tạ Hoài Cẩn dành cho thiếu nữ, sắc mặt nàng khỏi tái vài phần, thầm siết chặt lòng bàn tay.

Một bên khác.

Tạ Liêm vốn tưởng rằng, đối với nên chỉ còn đầy rẫy oán hận, lòng cứng như sắt.

khi mười mấy năm gặp chân thật mặt, đến thành tiếng, tim cũng như một bàn tay vô hình nắm chặt, khó chịu vô cùng.

Hắn chỉ bi thương cho sự bất hạnh của nàng, và giận vì nàng tranh đấu.

cho cùng, bọn họ là ruột thịt m.á.u mủ tình thâm, gãy xương vẫn liền gân.

Hắn , cũng bi kịch năm xưa xảy . Sự của mẫu , tựa như tảng đá lớn chắn ngang trong lòng , là nỗi đau cả đời thể buông bỏ, và há chẳng cũng là vết sẹo trong lòng .

Cũng trách, năm đó mẫu tuổi còn nhỏ chứng kiến quá nhiều lòng hiểm ác, bảo vệ nàng quá , quá đơn thuần lương thiện, thế nên mới để nàng dễ dàng tên Khương Bỉnh Vinh lừa gạt.

"...Đại ca, giờ đây cùng tên Khương Bỉnh Vinh hòa ly."

"Tất cả chuyện, đều là do rõ, đại ca cho dù đời chịu tha thứ cho , cũng tuyệt oán hận."

Trần Thanh Hoản giọng run rẩy, thật lòng nhận .

Tạ Liêm hít mạnh một . Dù vẻ mặt vẫn lạnh lùng cứng rắn, nhưng ngữ khí dịu ít: "...Được . Ngươi giờ nữa cũng thể mẫu về ."

Hắn khẽ ngừng , : "Đã rời khỏi tên Khương Bỉnh Vinh , hãy sống cho . Bằng , ngươi mới thực sự với tấm lòng mẫu vì ngươi mà lo lắng năm xưa!"

Trần Thanh Hoản cũng nhận thái độ của đại ca nới lỏng nhiều, trong lòng dâng lên một trận chua xót cảm động.

Nàng nâng tay lau nước mắt nơi khóe mắt, gật đầu đáp: "Đại ca, hiểu ."

Ngay lúc , một bên trong sảnh đột nhiên truyền đến một trận tiếng bước chân hoảng loạn.

Tiếp đó, một tiếng hạ nhân vội vã vang lên: "Lão Hầu gia, Lão Hầu gia chậm thôi, ngàn vạn đừng té ngã ạ!"

Lão Hầu gia?

Khương Sơ Tĩnh ngẩng mắt , liền thấy ngoại tổ phụ Tạ Tiêu chống một cây gậy gỗ chạm khắc, hình khom, bước chân run rẩy, đang tiến về phía tiền sảnh.

Lần gặp mặt, Lão Hầu gia trúng kịch độc, môi khô nứt, hốc mắt sâu hoắm, cả chút sinh khí, như ngọn nến tàn gió.

Lão Hầu gia mắt, sắc mặt hồng hào hơn nhiều, trong mắt cũng thần thái, rõ ràng thể và tinh thần hồi phục nhiều.

Tạ Liêm vẻ mặt kinh ngạc, vội vàng tiến lên đỡ lấy, lớn tiếng chất vấn: "Chuyện ?"

Tên hạ nhân run rẩy, vội vàng đáp: "Lão Hầu gia hôm nay thần trí đặc biệt thanh tỉnh, liền hỏi đến tung tích đại tiểu thư. Kẻ nhỏ nhất thời nhanh miệng, bẩm báo đại tiểu thư đang ở tiền sảnh gặp mặt Hầu gia. Lão Hầu gia , liền vớ lấy gậy, cố chấp tới đây, đám nô tài cản nổi."

Trần Thanh Hoản sớm đỏ mắt, khoảnh khắc thấy phụ , nước mắt như vỡ đê ào ào tuôn xuống. Giây tiếp theo, nàng cố nén cảm xúc kích động, bước chân lảo đảo đến mặt Tạ Tiêu, lập tức quỳ sụp hai gối, thành tiếng: "Phụ ..."

"Hoản nhi, nữ nhi của cha..." Tạ Tiêu cũng lệ chảy giàn giụa, ông đưa bàn tay đầy nếp nhăn , nhẹ nhàng vuốt ve những nếp nhăn nơi khóe mắt con gái, đó siết c.h.ặ.t t.a.y con gái, mắt ngấn lệ, ngừng lẩm bẩm: "Về, về là ."

Những ngày , thần trí Tạ Tiêu mới dần dần khôi phục thanh tỉnh, đối với những gì con gái trải qua bao năm nay, ông . giờ phút , con gái thể bình an vô sự mặt , đối với ông mà , là mãn nguyện.

Tiếp đó, Tạ Tiêu nâng đôi mắt phần đục ngầu và phủ lệ, ánh mắt dừng thiếu nữ ôn uyển thanh lệ Trần Thanh Hoản, giọng khẽ run rẩy: "...Con là, Sơ Nhi?"

Loading...