Ác Nữ Xuyên Sách Giả Ngoan, Các Ngươi Đừng Có Yêu Ta Quá - Ngoại truyện 5: Nếu tất cả mọi người cùng biết tin (Thượng)
Cập nhật lúc: 2025-09-10 06:56:57
Lượt xem: 19
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/6pnusGzWm9
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Vô ý , cổ tay bỗng căng chặt.
Ngay đó, một giọng mang theo tiếng nức nở, đầy xúc động truyền tai:
"Hu hu tiểu thư, cuối cùng cũng trở về ! Phục Linh ba năm nay nhớ quá!"
Là Phục Linh.
Ba năm khi chuẩn ngoài du lịch, Khương Sơ Tĩnh vốn định đưa Phục Linh cùng. Chỉ là Phục Linh ở Kinh thành hơn, nàng cũng tôn trọng ý nguyện của Phục Linh.
Phục Linh giờ cũng là thiếu nữ , nhưng tính cách vẫn hăng hái như ba năm . Vừa thấy tiểu thư nhà liền ôm chặt lấy, lóc thút thít.
Khương Sơ Tĩnh lấy khăn tay giúp nàng lau: "Ta trở về , chết, lóc gì?"
Phục Linh nức nở, : "Nô tỳ, nô tỳ đây là vì vui mừng mà !"
Ba năm nay, mỗi tiểu thư gửi thư về cho phu nhân, cuối thư đều nhắc đến nàng. Phục Linh mỗi thư, đều nhớ tiểu thư, nhịn lén lút lau nước mắt.
Nàng từ nhỏ cùng tiểu thư lớn lên, tình chủ tớ thâm sâu, trong lòng tự nhiên thể quên tiểu thư. Chỉ là lúc đó nghĩ rằng phu nhân khó khăn lắm mới bắt đầu cuộc sống mới, bên cạnh thiếu một nha tâm phúc hiểu chuyện để chăm sóc, nên mới quyết định ở , theo tiểu thư xa.
Giờ đây tiệm điểm tâm của phu nhân buôn bán phát đạt, phu nhân mỗi ngày dung quang rạng rỡ, tiểu thư cũng trở về. Nàng cũng cuối cùng thể trở bên cạnh tiểu thư.
"Tòa trạch viện chọn, tu sửa thỏa ?" Khương Sơ Tĩnh hỏi.
Ấp chủ phủ của nàng để mẫu ở, nhưng đó dù cũng là hoàng thất ban thưởng, nhiều hạn chế. Hơn nữa, nàng vốn tính yêu tự do, cũng định ở cùng mẫu mãi.
Thế là, nửa năm nàng bảo Chu Bưu tìm kiếm một tòa trạch viện hợp ý nàng mua , và thành tu sửa khi nàng về Nam Quốc. Trước khi xuống xe ngựa, nàng để Trầm Chu đến trạch viện xem xét tình hình.
"Đã tu sửa xong từ lâu , theo kiểu dáng tiểu thư thích!" Phục Linh , lập tức hưng phấn, vui vẻ : "Tiểu thư, chúng về nhà thôi!"
Đối với Phục Linh mà , nơi nào tiểu thư, nơi đó chính là nhà.
Khương Sơ Tĩnh dẫn Phục Linh lên xe ngựa, xe ngựa hướng về phía trạch viện.
Đợi xe ngựa dừng cửa trạch viện, Khương Sơ Tĩnh ngẩng đầu , chỉ thấy cửa phủ rộng mở.
Chu Bưu vốn đang sốt ruột đợi bên ngoài, thấy tiểu thư ba năm gặp bước xuống từ xe ngựa, đột nhiên hít sâu một . Hai chân như nhũn , ngay cả cũng lưu loát: "Tiểu, tiểu thư..."
Chu Bưu ngày thường việc tháo vát, lời lẽ sắc bén, hiếm khi bộ dạng hoảng sợ, luống cuống như , Khương Sơ Tĩnh khỏi khẽ ngẩng mắt, hỏi: "Xảy chuyện gì ?"
Chu Bưu khó khăn nuốt nước bọt, : "Tiểu thư, là... tự xem ..."
Hắn tình hình bên trong thế nào, cũng dám .
Khương Sơ Tĩnh hiểu vì , theo Chu Bưu phủ.
Khi đến sân chính sảnh, điều đầu tiên đập mắt là ảnh cao lớn của Trầm Chu.
Lúc đang một bên, cơ bắp căng cứng, tựa hồ đang chăm chú về một hướng nào đó.
Khương Sơ Tĩnh còn kịp gọi , ánh mắt chuyển, liền thấy bên cạnh một chiếc bàn vuông trong sân, đang bốn .
Mặc Trì Tiêu, Tiêu Hành, Bùi Vọng, và Yến Khí.
Ngay khoảnh khắc nàng xuất hiện, ánh mắt của bốn nam nhân đồng loạt phóng về phía nàng.
...Không .
Nàng Bùi Vọng và Yến Khí cũng đến Nam Quốc.
Vốn còn định nghỉ ngơi vài ngày, mới gặp những nam nhân .
ngờ, bốn bọn họ cùng lúc tin nàng trở về Nam Quốc, còn trực tiếp đến tân trạch của nàng, đợi nàng trở về. Bốn đụng .
Lúc , trong đầu nàng chỉ một ý nghĩ.
--Vậy mà đánh .
Ngay cả khi Yến Khí ở đây.
Ba năm qua, quả nhiên đều trưởng thành và trọng hơn nhiều.
Mặc Trì Tiêu , ngoài , Tiêu Hành, Bùi Vọng, và vị Nhiếp Chính Vương của Đông Ly Quốc , ba năm nay vẫn luôn âm thầm theo dõi động thái của thiếu nữ.
Chỉ là bọn họ ngầm hiểu ý , can thiệp lẫn . Các thế lực và thủ hạ của bọn họ đều âm thầm bảo vệ an cho nàng, ai phiền nàng.
Một là, bọn họ đều tôn trọng nàng, cũng bảo vệ sự tự do nàng mong . Hai là, nàng , nàng chơi, chơi đủ ba năm sẽ trở về.
Nếu ai trong bọn họ nhúng tay khiến nàng chơi vui vẻ, ba năm , chắc gặp .
Nếu , ba năm chỉ Mặc Trì Tiêu rõ sự tồn tại của tất cả .
Ba năm trôi qua, những khác nên cũng đều .
Tiêu Hành đăng cơ Đế, nhưng hậu cung trống rỗng, đừng Hoàng hậu, ngay cả phi tần cũng .
Bùi Vọng phục quốc đăng cơ ở Bắc Minh, tình hình cũng giống như Tiêu Hành, cũng hề nạp một phi tần nào.
Vài ngày , trong cuộc hội kiến ở Hoàng cung Nam Quốc, vị Nhiếp Chính Vương tùy hứng phóng khoáng của Đông Ly Quốc , đầu gặp Mặc Trì Tiêu, Tiêu Hành và Bùi Vọng, ánh mắt liền như chim ưng lướt qua từng bọn họ, đó lơ đãng thốt một câu: "Cũng chỉ thế."
Tất cả bọn họ, đều đang đợi nàng trở về.
Vậy nên, khi đến tòa trạch viện , bốn đụng , Mặc Trì Tiêu cũng cảm thấy bất ngờ.
Dù nàng cũng báo cho trong thư rằng nàng sẽ trở về Nam Quốc ngày sinh thần mùng ba tháng ba, và sẽ về thẳng tòa trạch viện mới mua .
Vậy thì nàng gửi thư cho những khác, chắc cũng tương tự.
Khương Sơ Tĩnh hề , khi nàng xuất hiện, bốn nam nhân một cuộc giao phong ngắn ngủi và ngầm ẩn sóng ngầm.
Bốn mặt, lượt là Hoàng đế Nam Quốc, Hoàng đế Bắc Minh, Nhiếp Chính Vương Đông Ly Quốc, và Sơ Quốc Công kiêm Hoàng Ngự Tư Chỉ huy sứ coi là then chốt ngầm của Nam Quốc.
Bốn , dù chỉ riêng một , cũng đủ để lay chuyển giang sơn, khuấy động phong vân, lung lay cục diện đại lục hiện tại.
Tuy nhiên, cuộc giao phong hôm nay liên quan đến phận địa vị của bọn họ, bọn họ thuần túy lấy phận nam nhân, lấy phận nam nhân khuynh tâm vì cùng một , triển khai cuộc đối đầu .
Ánh mắt Tiêu Hành tiên lướt qua Bùi Vọng và Yến Khí, khí tràng quanh tựa như sương giá ngưng tụ, ngữ khí lạnh nhạt: "Nàng sẽ theo các ngươi về Bắc Minh hoặc Đông Ly."
Dù , nếu nàng ý định ở Bắc Minh hoặc Đông Ly, ba năm qua khi du lịch đến hai quốc gia đó, sẽ tránh mặt Bùi Vọng và Yến Khí.
Bùi Vọng thần sắc bình tĩnh, môi mỏng khẽ mở, giọng đạm mạc pha chút thể nghi ngờ: "Nàng cũng sẽ ở lâu trong Hoàng cung Nam Quốc, trở thành Hoàng hậu của ngươi."
Lời dứt, khí xung quanh dường như đông một thoáng.
Bùi Vọng và Tiêu Hành đối mắt, ánh mắt giao , từ lâu hiểu rõ cùng một sự việc.
Nàng tựa như chim bay lượn bầu trời, sinh hướng về vòm trời vô tận, vô câu vô thúc.
Ngôi vị Hoàng hậu trùng trùng cung tường, vô vàn quy tắc trói buộc , đối với nàng mà , chẳng qua chỉ là một lồng giam hoa lệ, khóa chặt sự theo đuổi tự do của nàng.
Bùi Vọng sẽ ép buộc nàng ở bên cạnh, Tiêu Hành cũng .
Yến Khí thần sắc lười biếng, ánh mắt tùy ý lướt qua , đột nhiên khẽ một tiếng, như thể căn bản hiểu bọn họ đang cố chấp điều gì.
"Nếu nàng chỉ chung tình một , hoặc chỉ ở một nơi nào đó, ba năm , nàng sẽ ."
"Có thời gian , các ngươi chi bằng nghĩ xem, thế nào để giữ trái tim nàng, để nàng cảm thấy chúng là đủ ."
Ba năm , nàng rời quá phóng khoáng. Ba năm nay ngoại trừ thỉnh thoảng gửi thư cho bọn họ, cũng căn bản từng gặp bất cứ ai trong bọn họ.
Nghĩ theo hướng , đối với bọn họ, nàng đều yêu thích, nên đối xử như .
Nghĩ theo hướng ... bọn họ cùng lắm là hơn đám oanh oanh yến yến bên ngoài, thêm chút ràng buộc từ . Vậy gì mà tranh giành, đều ở cùng một vị trí.
Chi bằng cùng đối ngoại.
Cũng may, một vòng nàng vẫn nguyện ý trở về, cũng dẫn dụ thêm nam nhân nào khác trở về.
Chỉ Mặc Trì Tiêu lời nào.
Mọi cảm xúc, đều ẩn sâu trong đôi mắt u tối thăm thẳm như mực, khiến khó mà dò xét chút nào.
Hắn bận tâm những điều .
Nàng trở về, đủ .
Đương nhiên, khoảnh khắc Trầm Chu xuất hiện, dù bốn lời nào, sự sắc lạnh tỏa từ thể bọn họ cũng thể che giấu.
Không giống bọn họ, nàng ngoài chỉ mang theo một hộ vệ , chỉ hộ vệ ba năm nay đều ở bên cạnh nàng.
Nói hâm mộ, đố kỵ, là giả dối.
Trầm Chu bất cứ biểu cảm nào, chỉ là khí tràng căng chặt. Hắn quan tâm phận của những , nhưng cảm thấy bọn họ tụ tập nguy hiểm, tổn thương tiểu thư , nên sẽ luôn cảnh giác.
Khương Sơ Tĩnh đánh giá một vòng, sớm cho bọn họ vị trí của tân trạch .
Tuy nhiên, dù nàng , bọn họ cũng đều thể tra .
Sớm muộn gì cũng gặp mặt.
Hôm nay đụng , cũng .
Thần sắc từ tốn, mỉm dịu dàng: "Các ngươi đều đến ."
Các nam nhân đều đang chăm chú nàng, ánh mắt nóng bỏng như ngọn lửa đang cháy, dường như đều xem, nàng sẽ đến bên ai .
Chuyện quả thực dễ giải quyết.
Dù về phía ai , cũng chắc chắn sẽ khiến ba còn thất vọng.
Khương Sơ Tĩnh vốn dĩ luôn giỏi ném vấn đề mà cảm thấy nan giải cho khác.
Thế là, nàng về phía hai bước, chân liền giẫm một hòn đá nhỏ, thể đổ về phía : "A..."
Trong chớp mắt điện quang hỏa thạch đó, năm nam nhân mặt gần như đồng thời hành động. Mặc Trì Tiêu ở gần nàng nhất chiếm tiên cơ, một bước vững vàng đỡ lấy nàng.
Nàng ngã vòng tay rộng lớn vương vấn mùi đàn hương quen thuộc.
Mặc Trì Tiêu hít sâu một , ngữ điệu trầm thấp: "Có thương ?"
Ánh mắt Tiêu Hành Mặc Trì Tiêu sắc bén.
Đến tận ngày nay khi hồi tưởng chuyện xưa, ngày đó bên hồ sen, Mặc Trì Tiêu đỡ lấy nàng đang trúng độc chi tử trắng mà ngất , ôm nàng về Trường Lạc cung. Lúc đó, nảy sinh ý nghĩ với nàng.
Rất , đầu tiên coi như chào hỏi xong.
"Ta ."
Khương Sơ Tĩnh ngẩng đầu, đối mắt với Mặc Trì Tiêu, lén lút nhẹ nhàng vuốt ve lòng bàn tay .
Mặc Trì Tiêu lập tức hiểu , nàng cố ý ngã.
Khương Sơ Tĩnh để dấu vết mà rút khỏi lòng , vô cùng tự nhiên, vươn tay về phía Tiêu Hành đang khí tràng lạnh lùng ở một bên. Dáng vẻ mật, hệt như ba năm tin tưởng giữ gì: "A Hành..."
Tựa như phá băng, Tiêu Hành lập tức đến ôm nàng lòng. Hắn cúi đầu hôn lên tóc nàng, yết hầu khẽ động, giọng tràn đầy nỗi nhớ mong đè nén: "...Yểu Yểu."
"Ta trở về ," Khương Sơ Tĩnh ngẩng mắt trong lòng , đôi mắt trong veo sáng ngời như chứa đựng vô vàn tinh tú, khiến đắm chìm trong đó, khẽ hỏi, "A Hành sẽ giận ?"
Nàng , là tình cảnh hiện tại.
Dù ba năm , chỉ Tiêu Hành nghĩ rằng, bên cạnh nàng ngoài chỉ Tiêu Càn.
Mà bây giờ, tính Tiêu Càn, còn nhiều như .
Chỉ cần đối mắt với đôi mắt , trái tim vĩnh viễn sẽ đập rộn ràng nóng bỏng như , mềm nhũn đến hỗn độn: "...Ta vĩnh viễn sẽ giận nàng."
Bùi Vọng bước tới, vươn tay về phía nàng.
Tiêu Hành nhắm mắt , cuối cùng vẫn buông nàng , mặc nàng lao lòng Bùi Vọng.
"Bùi Vọng..."
"...Ta đây, ở đây."
Bùi Vọng dùng lòng bàn tay vuốt lên mặt nàng, dùng ngón tay cái xoa nhẹ gò má nàng, sự quyến luyến kiềm chế gần như tràn ngoài từ đáy mắt.
Rất , chỉ còn cuối cùng.
Khương Sơ Tĩnh đến mặt Yến Khí.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/ac-nu-xuyen-sach-gia-ngoan-cac-nguoi-dung-co-yeu-ta-qua/ngoai-truyen-5-neu-tat-ca-moi-nguoi-cung-biet-tin-thuong.html.]
Yến Khí hôm nay còn đeo chiếc bịt mắt che tầm đó nữa, ánh nắng mặt trời chút che giấu chiếu xuống, phản chiếu đôi mắt dị sắc của , vô cùng rực rỡ, mê hoặc lòng .
Nàng trong thư rằng, nàng nợ một nụ hôn.
Đợi gặp mặt tới, sẽ trả .
Môi đỏ của Khương Sơ Tĩnh mở, nhưng mắt Yến Khí sáng u tối, giọng trầm thấp khàn khàn, tựa như vọng từ giếng cổ sâu thẳm: "...Nàng đấy, khoảnh khắc , đợi lâu ."
Lời dứt, bàn tay lớn khớp xương rõ ràng của thuận thế vươn , vững vàng ôm lấy vòng eo mảnh khảnh của Khương Sơ Tĩnh , động tác mạnh mẽ mang theo ý vị cho phép cự tuyệt.
Ngay đó, ánh mắt chú mục của , cúi xuống, chút e dè hôn lên môi nàng.
Ngoại truyện 8: Nếu tất cả cùng tin (Hạ) (Toàn văn )
Yến Khí quả nhiên là kẻ điên.
Trong tình cảnh sóng ngầm cuộn trào , ánh mắt thẳng của những nam nhân khác, mà trực tiếp hôn lên nàng một cách trắng trợn kiêng nể như .
Nàng lùi nửa phần, liền tiến tới nửa tấc, như thể cho phép nàng thoát .
Khi môi tách rời, Khương Sơ Tĩnh hô hấp dồn dập. Đôi môi vốn đỏ tươi giờ thêm vài phần ửng hồng, hệt như đóa hồng vương sương sớm, khiến hái.
Khiến ánh mắt khỏi trở nên thâm sâu.
Lúc , mấy nam nhân bên cạnh, khí tràng quanh đều như sương lạnh bao phủ. Đặc biệt là Tiêu Hành, khí tràng gần như đông cứng thành băng. Ánh mắt càng lạnh như lưỡi d.a.o bén, trực tiếp đ.â.m thẳng về phía Yến Khí.
Yến Khí vẻ mặt thỏa mãn, lười biếng nhếch môi, chẳng hề che giấu.
Bốn , bất kể phận quyền thế, ai kém cạnh ai.
Bọn họ cam tâm cùng ở chung một phòng, ngầm chấp nhận sự tồn tại của đối phương, chẳng qua là bởi vì đều si mê nàng, mới miễn cưỡng duy trì vẻ hòa bình bề ngoài .
Ba năm gặp nhớ mong khôn nguôi, ai mà đáy lòng chẳng ẩn chứa khát khao mãnh liệt, ai mà chẳng ôm nàng lòng, ai mà chẳng hôn nàng?
Yến Khí dám đường hoàng hôn nàng mặt như thế, nghi ngờ gì là tranh đoạt trắng trợn, là sự khiêu khích trần trụi. Lập tức phá vỡ sự cân bằng vi diệu vốn .
Nhận thấy khí tràng xung quanh đột ngột trở nên căng như dây đàn, khí tràn ngập mùi thuốc s.ú.n.g chực chờ bùng nổ, Khương Sơ Tĩnh nâng mắt.
Nàng tiên liếc Mặc Trì Tiêu, Tiêu Hành và Bùi Vọng, đó ngón tay chỉ về phía Yến Khí. Thần sắc thản nhiên, ngữ khí mang vài phần an ủi.
"Hắn đây từng hôn , đây là đầu, tha cho ."
Lời thốt , khóe môi Yến Khí đang nhếch lên lập tức cứng .
Những khác đầu tiên ngẩn , đó liền hiểu ý.
Khi Yến Khí, địch ý ban đầu giảm vài phần.
Biến thành sự đồng tình.
Làm loạn cả buổi, hóa đây ngay cả một nụ hôn cũng .
Những khác, ít nhất đều hôn Yểu Yểu từ ba năm .
Đặc biệt là Mặc Trì Tiêu.
Không chỉ là hôn qua.
Khương Sơ Tĩnh liếc sắc trời tối, sờ sờ bụng : "Ta đói . Hiếm khi tề tựu đông đủ thế , mời các ngươi ăn lẩu thì ?"
Những khác đương nhiên sẽ dị nghị.
Chỉ cần là điều nàng , một ai dám từ chối nàng.
Giờ đây, việc kinh doanh của Hà Để Lao mở rộng từ Bắc Minh đến Nam Quốc, chuỗi cửa hàng khai trương tại Nam Quốc đông nghịt khách, thậm chí còn mở dịch vụ giao hàng tận nơi.
Thế là tối hôm , xuất hiện cảnh tượng . Nồi lẩu nóng hổi bốc nghi ngút đặt giữa phòng, hương thơm ngào ngạt khắp căn nhà.
Khương Sơ Tĩnh giữa năm nam nhân, dung mạo tinh xảo tuyệt mỹ trong nóng mờ ảo càng thêm động lòng , ăn ngon miệng.
Nàng gắp thức ăn cho khác.
Muốn gắp đồ ăn, một gắp năm .
Cánh tay sẽ mỏi nhừ mất thôi.
Ở chỗ nàng, chỉ phần nam nhân hầu hạ nàng mà thôi.
Các nam nhân thì chẳng mấy động đũa, ánh mắt đa phần đều đổ dồn lên nàng. Còn nàng chỉ lo ăn uống, thức ăn trong bát mặt chẳng lúc nào ngớt, cũng phân biệt miếng nào là do ai gắp cho nàng.
Sau khi ăn no, nàng sờ sờ cái bụng tròn ủm của , lười biếng tựa lưng ghế: "Thật no nê."
Bùi Vọng thanh âm trong trẻo lạnh nhạt, ánh mắt ôn nhu: "Đứng dậy một chút, như sẽ khó tiêu."
Tiêu Hành ôm nàng lên đùi, lòng bàn tay nặng nhẹ xoa nắn vùng bụng giúp nàng.
Nàng nghiêng đầu : "A Hành đêm nay về cung , ngày mai cần lên triều ư?"
Tiêu Hành động tác khựng : "Đã là ngày Quốc Khánh, thì miễn ba ngày buổi chầu sáng."
Hắn thể tự rời , để những khác ở một với nàng.
Yến Khí từ một bên ghé gần, ngữ khí khàn khàn, như đang mê hoặc: "...Bảo bối thấy no, chút chuyện ích cho tiêu hóa là ."
Ánh mắt tất cả nàng đều hẹn mà cùng trở nên nóng bỏng.
Nàng Mặc Trì Tiêu. Mặc Trì Tiêu đón nàng từ trong lòng Tiêu Hành, nhàn nhạt : "Ta sai chuẩn nước nóng, sẽ ôm nàng tắm rửa."
Ngày hôm mãi đến chiều nàng mới tỉnh .
Trừ đêm đầu tiên, nàng rõ đó, những nam nhân đạt thỏa thuận gì.
Dù thì đó, bọn họ đều sắp xếp thời gian riêng biệt để đến tìm nàng.
Hiếm khi tình huống mấy cùng lúc gặp mặt.
Bởi vì Bùi Vọng và Yến Khí mỗi đều nắm giữ hai quốc gia, thể ở Nam Quốc lâu, đại khái nửa tháng tạm thời rời . Cho nên trong nửa tháng , hai bọn họ ở bên nàng nhiều nhất.
Nửa tháng , Bùi Vọng và Yến Khí lượt trở về Bắc Minh và Đông Ly, khi nào mới đến Nam Quốc. Còn Tiêu Hành cũng phần lớn thời gian ở trong cung, xử lý chính sự.
Thế nên phần lớn thời gian, đều là Mặc Trì Tiêu ở bên cạnh nàng.
Có thời gian rảnh, nàng đến vương phủ một chuyến.
Thân vương phủ của Tiêu Càn.
Nàng , Tiêu Càn thương mắt thế nào, Nam Huyên Đế vì mà đổi Tiêu Hành trữ quân.
Nàng tìm , là một chuyện khác.
Tiêu Hành , thích sát đó Tiêu Càn vốn dĩ rút lui đến chỗ an , hiểu trở , mới ám khí của tử sĩ b.ắ.n trúng thương đôi mắt.
Nàng nguyên do.
Bên ngoài cổng vương phủ, thị vệ thấy Khương Sơ Tĩnh đến, liền theo lệ hỏi thăm phận của nàng. Đang chuẩn trong thông báo thì một ảnh quen thuộc vặn từ trong phủ .
Khương Sơ Tĩnh nhận , là tùy tùng cận hầu hạ Tiêu Càn từ nhỏ khi còn ở trong cung, tên là Tiểu Đông Tử.
Ba năm trôi qua, thị vệ nhận nàng, nhưng Tiểu Đông Tử nhận nàng.
Thấy nàng đến tìm Tiêu Càn, Tiểu Đông Tử kích động đến mức khóe mắt tức thì đỏ hoe.
Thanh âm kìm nghẹn ngào: "Yểm chủ... Người cuối cùng cũng đến gặp Điện hạ của chúng nô tài ."
"Nếu xuất hiện nữa, nô tài thật sự , Điện hạ của chúng nô tài còn thể chống đỡ bao lâu."
Khương Sơ Tĩnh khẽ nhíu mày: "Đây là ý gì?"
Tiểu Đông Tử đưa tay quệt nước mắt, khóe mắt đỏ bừng, bi thương : "Từ khi Điện hạ thương mắt, cả trạng thái tệ..."
Sau khi trò chuyện với Tiểu Đông Tử xong, sự dẫn đường của , Khương Sơ Tĩnh đến bên ngoài tẩm cư của Tiêu Càn thì màn đêm buông xuống.
Ngẩng đầu , cả nơi ở của Tiêu Càn, thế mà chìm trong bóng tối c.h.ế.t chóc, thấy một tia sáng le lói nào của nến.
Tiểu Hạ Tử ghé gần, ngữ khí đầy vẻ cẩn trọng: "Vết thương mắt của Điện hạ, ban ngày còn thể miễn cưỡng thấy vật, đến đêm thì gần như rõ gì cả, chỉ thể lờ mờ phân biệt vài đường nét lớn."
Hắn thở dài, tiếp tục : "Cho nên, Điện hạ cho phép chúng nô tài thắp đèn buổi tối nữa. Có lẽ như sẽ khiến Điện hạ cảm thấy, thấy là vì trời tối, chứ mắt thật sự vấn đề."
Khương Sơ Tĩnh căn phòng tối đen như mực, đáp: "Ta rõ, ngươi lui xuống ."
Nàng còn nhớ, ba năm , khi nàng và Tiêu Hành ở bên , Tiêu Càn một đợi bên ngoài suốt một đêm.
Ngày hôm còn phát sốt, gần như mất hết liêm sỉ, quỳ rạp mặt nàng. Nắm tay nàng đặt lên má đang nóng bừng, hết đến khác cầu xin nàng đừng bỏ .
Khi , vẫn là Thái tử tôn quý, thể cường tráng, ý khí phong phát.
Thế nhưng giờ đây, tân đế đăng cơ, chịu vết thương ở mắt, Khương Sơ Tĩnh khó để tưởng tượng, Tiêu Càn vốn sinh tôn quý và kiêu ngạo, lúc hẳn đau khổ và suy sụp đến nhường nào.
Khương Sơ Tĩnh chậm rãi bước trong phòng, bóng tối lập tức bao trùm lấy nàng, đặc quánh thể nào hóa giải, nàng cũng chỉ thể từ từ mò mẫm.
Từng bước một dịch chuyển về phía cửa sổ, cuối cùng, ánh trăng như dải lụa bạc xuyên qua cửa sổ rải xuống, mang chút ánh sáng.
Nhờ ánh trăng mờ ảo , nàng rõ đường nét xung quanh, cũng thấy bóng đang cuộn bên giường, tựa mép giường mà đất.
Tiêu Càn hai mắt nhắm nghiền, đầu ngẩng lên, ngủ say.
Khương Sơ Tĩnh bước tới, vạt váy mềm mại ma sát theo từng bước chân, phát tiếng sột soạt nhỏ. Trong gian vốn tĩnh mịch, âm thanh trở nên đặc biệt rõ ràng.
Tiêu Càn như bất ngờ tỉnh giấc, mạnh mẽ mở choàng mắt, nhưng trong mắt chỉ sự hỗn độn vô tận, căn bản thể phân biệt hình dáng của mặt, thanh âm vì khàn đặc mà mang vài phần thô ráp, đầy vẻ chất vấn: "Ai?"
Khương Sơ Tĩnh lên tiếng đáp , mà tiếp tục tiến đến gần, cho đến khi cạnh Tiêu Càn, từ từ khuỵu gối xuống.
Khi tay nàng chạm lên gò má Tiêu Càn, cảm giác ấm áp còn kịp lưu chốc lát, Tiêu Càn như bỏng, mạnh mẽ hất tay nàng .
Lồng n.g.ự.c kịch liệt phập phồng, ngữ khí lạnh lẽo thấu xương, sự giận dữ âm u hề che giấu: "...Bổn vương , vương phủ giữ tỳ nữ, cút ."
Vương phủ của cần bất kỳ tỳ nữ nào hầu hạ.
Bên cạnh , cũng cần bất cứ nữ nhân nào.
Cho dù thật sự để tâm rời từ lâu, cũng từng yêu cầu như .
"...Tiêu Càn, là ." Khương Sơ Tĩnh lên tiếng.
Nghe thấy thanh âm quen thuộc , vai Tiêu Càn như chùy nặng giáng trúng, đột ngột cứng đờ, đó liền bắt đầu kịch liệt run rẩy.
Thanh âm , ngữ điệu vô cùng quen thuộc , chẳng lẽ là...
Tiêu Càn gần như theo bản năng nữa đưa tay , nắm chặt cổ tay thon thả của nàng. Đầu ngón tay khẽ run rẩy, như thể sợ hãi đây chỉ là một giấc mộng thoáng qua, chạm là vỡ tan.
Hắn dùng hết sức lực rõ nàng, nhưng chỉ thể lờ mờ thấy một đường nét. Thanh âm mang theo tiếng nghẹn ngào, càng thêm khàn đặc: "...Yểu Yểu, là nàng ? Là nàng về tìm ?"
Khương Sơ Tĩnh ánh mắt hạ xuống, mượn ánh trăng thanh lãnh, nàng thấy trong tay còn của Tiêu Càn đang nắm chặt một cây trâm cài tóc — là chiếc trâm hoa nhung nàng để cho ngày bọn họ đầu gặp mặt phố.
Tiểu Đông Tử , ngày thích sát, Tiêu Càn vốn dĩ rút lui đến nơi an , nhưng đột nhiên trở , chỉ vì chiếc trâm hoa nhung may rơi xuống. Nếu kịp thời nhặt lên, sẽ những tử sĩ và cấm quân đang giao chiến giẫm hỏng.
Thế là, Tiêu Càn bất chấp nguy hiểm đến tính mạng, kiên quyết tìm. Chỉ vì chiếc trâm cài mà nàng tùy ý tặng, trả giá bằng đôi mắt lành lặn, và cũng mất ngai vị vốn thuộc về .
"Là ." Nàng một nữa lên tiếng.
Tiêu Càn như sắp c.h.ế.t đuối vớ cọng rơm cứu mạng, run rẩy ôm chặt lấy nàng. Khi mùi hương quen thuộc vương vấn chóp mũi, là mùi hương độc nhất của nàng, hai cánh tay Tiêu Càn vô thức siết càng chặt.
Đồng thời, càng nghẹn ngào hơn: "Bảo bối... Cho dù là mơ cũng , cầu xin nàng, đừng rời bỏ nữa."
Nàng đưa tay sờ lên mặt , chạm một vùng ẩm ướt.
"Đã mà, đừng , phúc khí sẽ hết mất."
Sau khi chuyện an bài, cuộc sống còn nhiều thăng trầm, chỉ còn sự an và hạnh phúc bình dị.
Nàng một ngườimẫu bắt đầu cuộc đời mới, những hòa thuận, và những nam nhân coi nàng như trân bảo, si mê nàng.
Còn tự do mà kiếp nàng tìm kiếm suốt cả cuộc đời.
Giờ đây nàng, thể tùy tâm dạo bước giữa sơn xuyên hồ hải, cũng thể an nhiên hưởng thụ khói lửa nhân gian .
Mọi thứ, đều là sự sắp đặt nhất.
.(Toàn văn ).