“Ngươi  gì cơ?”
 
Cố thúc nhớ  lúc Ôn cô nương sai giải tán  bộ gia nhân trong viện, vẫn còn lo ngươi chân tay bất tiện nên tự tay may cho ngươi đôi bảo đầu gối, nghĩ tới đó ông thấy:    sống lâu, trời thật bất công. 
 
Ông mang uất ức hỏi :
 
“Tướng quân  thấy ? Ôn cô nương vốn là  hiền hậu, đến bọn   gia nhân còn  nàng thương,  hễ chạm mặt công chúa thì  hóa thành độc ác đến thế? Là Ôn cô nương thật độc ác,  là  kẻ ép nàng  độc ác?”
 
Thần y lúc đó   châm cứu,  thở Cố Hoài Phong khựng , trong đầu chợt như một tia sét nổ tung,   run b.ắ.n cả . 
 
Hắn còn níu hy vọng, nắm vai thần y hỏi run rẩy:
 
“Thất nhật đoạn trường tán,  chăng ngàn kim khó mua?”
 
Thần y gật đầu đáp:
 
“Tinh luyện  dễ, quả thật ngàn kim khó cầu. Trong kinh thành  ít ỏi, đều  trong cung. Dân gian khó thấy, chỉ còn  truyền thuyết khiến  rùng  thôi.”
 
Ầm…như một tiếng sấm nện thẳng lên đỉnh đầu . 
 
 . 
 
Sao   ngu ngốc đến thế.
 
Thất nhật đoạn trường tán, Diệu Diệu một cô nương tội nghiệp vốn khó  khỏi phủ, nàng lấy   thứ đó? 
 
Tất cả chỉ là mưu kế ngược của Triệu Lâm An. 
 
Vậy thì việc nàng  giở trò, bán quân tình, vô tình để thám tử địch phóng hỏa thiêu trại … đều là việc nàng  cố tình  ? 
 
Không, đều là nàng  chủ tâm dàn dựng!
 
M.á.u trong  Cố Hoài Phong đông , lạnh thấu xương:
 
“Triệu Lâm An thật độc ác, nàng  dám mưu tính đến mức  để đẩy Diệu Diệu tới c.h.ế.t! Nếu   nàng  từng cứu , khiến  tan nát   mất trí nhớ,  thề sẽ bắt nàng   trả mạng!”
 
Thần y hít một  lạnh:
 
“Công chúa  hề  vết thương ở đầu,   mất trí nhớ?”
 
Đồng tử  co , giọng run:
 
“Ngươi… ngươi  gì?”
 
Cố Hoài Phong  dám tin. 
 
Triệu Lâm An   thương ở đầu ? 
 
Toàn thái y viện từng  xương sọ nàng  chấn động, ứ huyết  thoát, nên mới mất trí nhớ. 
 
Chính vì thế, khi nàng    bằng đôi mắt vô tội lạ lùng hỏi     g.i.ế.c nàng , khi mắt nàng  đỏ hoe nhờ   tay,  mới  nỡ động thủ.
 
Lừa dối! 
 
Tất cả đều là lừa dối!
 
Hắn phát điên, đập vỡ t.h.u.ố.c thang và chén   bàn, gầm lớn:
Truyện  đăng  page Ô Mai Đào Muối
“Đi điều tra cho ! Năm  Diệu Diệu  bắt cóc, phụ mẫu nàng  phỉ tặc bắt , rốt cuộc   việc đó là do bàn tay của Triệu Lâm An sắp đặt  ! Dù   lật tung cả kinh thành,  cũng  báo thù cho Diệu Diệu!”
 
Người trong viện rút lui hết, Cố Hoài Phong cảm thấy  như  moi hết ruột gan. 
 
Hắn bước nặng nề về ngôi viện xưa Diệu Diệu từng ở,  tìm bóng dáng cũ trong những vật quen thuộc. 
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/ai-da-gui-tuyet-roi-day-dau-giua-tran-gian/10.html.]
 
 cây quế Diệu Diệu yêu thích   nhổ bỏ; hồ cá chép nàng  xem   lấp; ngay cả  thứ nàng từng dùng, đều  xử lý sạch sẽ  sót một món. 
 
Hoá , từ khi rời khỏi phủ tướng, nàng  từng  ý trở . 
 
Lúc , nàng   cần  nữa.
 
Dưới gối còn một chiếc túi thơm do Diệu Diệu tự thêu, nay cũng  bỏ  giữa đời, như . 
 
Hắn bịt túi thơm lên n.g.ự.c;  kịp để nỗi đau ập tới, hộ vệ vội vã chạy tới báo:
 
“Tướng quân,   .”
 
15
 
Hoá  năm xưa chuyện hành tung kỳ binh  lộ     cố ý truyền khắp mặt đường.
 
Những gia đình  nhân của các chiến sĩ tử trận vây kín  cổng tướng phủ, đòi tướng quân một lời giải thích. 
 
Rốt cuộc bí mật quân sự như , trừ tướng quân và tay chân  tín của , còn ai  ?
 
 Triệu Lâm An    với  phận phu nhân tướng quân, tỏ vẻ can đảm đẩy hết tội  lên  Ôn Diệu Diệu  c.h.ế.t.
 
Đôi mắt nàng  đầy nỗi đau, bộ mặt tỏ vẻ bất đắc dĩ mà  với  :
 
“Lúc , Ôn cô nương vì ghen với  và tướng quân cùng  cùng về, sinh lòng ác ý,  bán thông tin quân sự để trả thù, khiến bao nhiêu nghìn tướng sĩ  bỏ mạng nơi trận tiền.”
 
“Ôn cô nương vì  tội mà tự sát,  khi c.h.ế.t để  chiếu nhận tội. Ta với tướng quân  thành hôn, thì  cùng chịu trách nhiệm. Ta sẽ lấy  bộ tài sản phủ công chúa bồi thường cho gia đình các chiến sĩ tử trận.”
 
Công chúa  vững như thế, lập tức  lòng thiên hạ.
 
Ngược  Ôn Diệu Diệu,  kết tội thông đồng với giặc, dù  c.h.ế.t cũng  kéo tới  mộ phần phụ mẫu để khạc xương vung tro cho hả giận.
 
Khi Cố Hoài Phong chạy tới, phụ mẫu    đào mộ, quan tài  đập phá, xác tàn phơi ngoài đồng. 
 
Muộn thêm một bước nữa, thì xương chẳng còn.
 
Tay cầm thương của Cố Hoài Phong run bần bật:
 
“Ai còn động tay động chân, cứ c.h.é.m  tha!”
 
Có  mắng to:
 
“Tướng quân miệng thì  đại nghĩa quốc gia, cuối cùng vì tình riêng mà khiến chúng  mất phu quân mất con, ngài còn mặt mũi  mà oán than? Giả nhân giả nghĩa, cút !”
 
“Ôn gia cả nhà  phản, nuôi nữ nhi thông địch phản quốc, đại tướng quân là đồng dưỡng phụ của nàng chắc gì  ? Cá mè một lứa, đều là lũ thông địch phản quốc, ngài cũng c.h.ế.t !”
 
“Kéo  lột da c.h.é.m xác, để cho gia đình ác độc  cả đời  yên!”
 
Phốc một tiếng. 
 
Một thương đ.â.m xuyên thẳng  n.g.ự.c kẻ hét to.
 
Cố Hoài Phong hai mắt đỏ rực, hét vang như  huỷ thiên diệt địa:
 
“Ai  đây,  g.i.ế.c  đó!  Đều đến đây hết !”
 
Đám dân   vũ khí thấy tướng quân nổi điên, hoảng loạn tháo chạy,  chạy  la:
 
“Đại tướng quân sát nhân! Đại tướng quân dung túng gia đình phản quốc, giờ   tay g.i.ế.c !”
 
Cố Hoài Phong chỉ thấy ù tai, choáng váng.