để  c.h.ế.t,  lệnh cho danh y mỗi ngày truyền t.h.u.ố.c giữ mạng, để  chịu khổ triền miên. 
 
Ra lệnh  canh chặt và kiểm đếm: thiếu một nhát, liền   tự tay bù .
 
Trọn hai mươi năm, cho đến khi râu tóc  bạc trắng, da thịt mục rữa đầy giòi, xương hàm chi chít vết thương,  mới thở hắt trong một đêm tuyết. 
 
Cố Hoài Phong đáng c.h.ế.t, nhưng còn một  nữa   thể quên.
 
Triệu Lâm An, hấp hối,  cùm sắt trói trong ngục tối. 
 
Đến giờ phút , ánh mắt độc ác trong đó vẫn  tắt.
 
“Nhớ mang theo cái  khinh thường . Sớm  con mèo mềm như ngươi sẽ nhào tới , thì    chỉ bẻ gãy chân,  lấy mạng phụ mẫu ngươi đơn giản như thế. Đêm   cho cả sân nhà ăn mày xé ngươi tan từng mảnh, đút  bụng chó.”
 
“Rồi lấy xương ngươi  trâm cài tóc cho mẫu  ngươi,  chén  cho phụ  ngươi. Để cái hai thứ  rẻ mạt , ngày ngày sống chẳng bằng c.h.ế.t, ha ha ha, đáng lắm  như .”
 
Nàng   điên cuồng, cố gắng chọc tức  cho  một chút khoái chí. 
 
   đáp trả. 
 
Trong sự sửng sốt của nàng ,  nhẹ nhàng  dậy khỏi xe lăn.
 
“Chân… của ngươi  …” 
 
Nàng  sững sờ đến mất lời. 
 
Ta mỉm , lạnh lùng  nàng  :
 
“Ngạc nhiên ? Chắc ngươi  , danh y thì  thể mua ,  Hoàng thượng chẳng thể  ? Ta là công thần  công, là quận chúa do bệ hạ phong,  gì đến chữa chân, dù là núi vàng biển bạc, bệ hạ cũng chẳng do dự. Thật đáng tiếc, chân    chữa lành.”
 
“Ngươi  c.h.ế.t? Mơ ! Người quen sống xa hoa, oai phong lẫy lừng như ngươi, để cả đời  nhốt trong ngục tối  ngày rạng, chịu roi vọt, hơ than, đóng đinh, đó mới là báo thù  nhất dành cho ngươi.”
 
“Ta sẽ  để ngươi c.h.ế.t, sẽ để ngươi  thấy con mèo mà ngươi coi thường  dậy, bước  hậu điện, sống cứng rắn sắt đá thế nào. Bị kẻ thấp kém hơn  dẫm đạp,  đau ? Đó mới là cách trả thù, xẻ thịt kẻ cao ngạo như ngươi.”
Truyện  đăng  page Ô Mai Đào Muối
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/ai-da-gui-tuyet-roi-day-dau-giua-tran-gian/13.html.]
Triệu Lâm An thực sự phá vỡ:
 
“Ngươi là đồ vô dụng! Ngươi yếu đuối thế,  địch   ? Có gan thì g.i.ế.c  ,  sẽ coi ngươi  một chút. Đến đây, đồ hạ nhân!” 
 
Nàng  gầm như mãnh lang  chặt đứt tứ chi, gầm gừ vô dụng.
 
Khi   khỏi ngục, kẻ phụ trách tra tấn mỗi ngày  bưng chiếc kim hồng nung đỏ, tiến từng bước về phía Triệu Lâm An. 
 
Trong tiếng gào thét của nàng , tiếng rít xèo lúc cây sắt đ.â.m  da thịt hòa lẫn cùng tiếng kêu ai oán vang khắp ngục. 
 
Ta nghĩ mãi, mới nhận   hành hình  giống đến bảy phần  triều thần  Triệu Lâm An lúc  g.i.ế.c cả nhà. 
 
Hóa , trời  báo, nghiệp  trả. 
 
Triệu Lâm An rơi  tay  đó,  mới   yên tâm.
 
Lính canh  Cố Hoài Phong do còn tình xưa, cầu  một  gặp mặt,  lẽ chịu  nổi nỗi đau da thịt,  một cái c.h.ế.t cuối cùng. 
 
Dưới đống xương trắng ,  là m.á.u lệ của . 
 
Ta nhíu mày, lạnh lùng bảo:
 
“Nói nhiều ? Cắt lưỡi  . Đỡ khỏi  chịu  nổi  tự c.ắ.n lưỡi mà c.h.ế.t.” 
 
Dù  đời ,  và    còn chuyện gì để .
 
Bước  khỏi ngục, ngoài trời xuân tươi, hoa lê nở trắng cả đầu. 
 
Phụ mẫu ơi,  , thứ  thể bảo vệ Diệu Diệu suốt đời, vốn   là thứ gọi là phò tá . 
 
Dù lập công lập nghiệp  thành danh  vang lừng, thì để đổi lấy nỗi thù của phụ mẫu và cuộc đời bình yên còn , Diệu Diệu tự  cũng  .
 
- Hoàn văn -