“Cô nương,  cũng theo lão gia bôn ba khắp nơi, nay   già   trẻ,  thể kế tục, xin  tha cho  một mạng.”
 
“Tiểu thư,  cũng là Ôn lão nhân, hồi bé còn từng bế  nữa. Ta c.h.ế.t  đáng tiếc, nhưng mẫu  già  giường thì    ?”
 
“Tiểu thư,  sắp thành  ,   sợ c.h.ế.t, chỉ mong  khi  c.h.ế.t, tiểu thư hãy  với cô nương ngốc  đừng quá đau lòng.”
 
Từng câu từng lời, đẩy   như trong lò lửa, bốn phía giày vò, tim đau như d.a.o cắt. 
 
Ta  ép  thỏa hiệp, gật đầu:
 
“Tha cho bọn họ,  đồng ý là xong, đúng ?”
 
Cố Hoài Phong thở  một :
 
“Diệu Diệu, đừng ép . Ta để tâm đến nàng như , chuyện gì  cũng   cả.”
 
Chuyện gì cũng   ?
 
   thể xé tan bộ mặt giả dối của Triệu Lâm An, báo thù cho phụ mẫu  ?
 
Chuyện gì cũng  ,   thể ngăn ngày đại hôn  Triệu Lâm An lừa gạt, khiến  trở thành trò  khắp kinh thành ?
 
Chuyện gì cũng  , nhưng   mở to mắt ch.ó  mà  rõ sự thật và chân tướng ?
 
Trước mắt, Triệu Lâm An ngả nghiêng  ghế Thái sư, khinh miệt   trong bộ hỉ phục:
 
“Ta   , ngươi  đấu   . Ván cược , ngươi thua .”
 
6
 
“Từ  là ba ,   còn sẽ  vô  . Ôn cô nương, ngươi còn  gì để mất nữa ? Để  nghĩ xem…”
 
Đồng tử  co rút, gương mặt kinh hoảng.
 
Năm đó, nàng  bắt cóc Cố Hoài Phong,  xông  phủ công chúa cầu nàng  thả ,  từng :
 
“Ngài  thể chiếm đoạt , cũng  thể g.i.ế.c , nhưng trái tim  ở bên , ngài vĩnh viễn  cướp nổi, là kẻ thua cuộc triệt để.”
 
Móng vuốt nhọn sắc của Triệu Lâm An siết chặt lên cổ , nghiến răng  chằm chằm:
 
“Ngươi là đang tìm c.h.ế.t?”
 
Ta   hề lùi bước:
 
“Vậy thì để  c.h.ế.t ,  đường Hoàng Tuyền  cũng sẽ chờ Hoài Phong đến cưới , cùng   một đôi phu thê nơi hoàng tuyền. Dù lên trời  xuống đất, trong lòng  chỉ  , chỉ cưới .”
 
Nàng  tức giận đến bật , một tay hất  ngã xuống đất:
 
“Ngươi quá ngây thơ . Chỉ cần  quyền lực che trời, trái tim  sớm muộn cũng thuộc về .”
 
“Ngươi tin ,   thể khiến ngươi mất hết tất cả, kể cả trái tim của Cố Hoài Phong.”
 
Chiếc phi tiêu năm , hôm nay đ.á.n.h trúng ngay giữa trán .
 
Lúc   mới ,  thực sự ngu ngốc đến đáng sợ.
 
Chân tình ?
 
Thứ biến đổi trong khoảnh khắc như , mà  cũng dám đem  đ.á.n.h cược!
 
Để  mất  sinh mạng phụ mẫu, mất cả đôi chân.
 
Triệu Lâm An chống tay lên thái dương, lộ vẻ kiêu ngạo coi trời bằng vung:
 
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/ai-da-gui-tuyet-roi-day-dau-giua-tran-gian/4.html.]
“Phụ hoàng trao trọng trách cho , ai dám g.i.ế.c  chứ? Bất quá chỉ là một ván cờ  cùng phụ hoàng bày  để thu phục lòng .”
 
“Ngươi xem,  trúng một mũi tên, giả vờ mất trí nhớ. Hắn liền  truy cứu chuyện cũ  lấy mạng , cũng sẽ  khiến phụ hoàng khó xử mà đối đầu với hoàng quyền.”
 
“Ta nhào  lòng  giả  thỏ con vài ngày, trái tim  liền chao đảo,   đặt ở  nữa.”
 
“Ta g.i.ế.c ,  chôn xác. Ta gây họa,  thu dọn. Dù  đẩy những tướng sĩ  yêu thương nhất   chỗ c.h.ế.t,  cũng chỉ thở dài một tiếng: Lâm An   cố ý.”
 
“Cùng là tan xương nát thịt, từng mảnh xương vụn của   găm  tim Cố Hoài Phong, khiến  ngập tràn áy náy đối với . Còn thứ xương rẻ mạt của ngươi,  cắm  giữa chân mày , từng  từng  nhắc nhở  về món nợ lương tâm đè nặng, triền miên  dứt.”
Truyện  đăng  page Ô Mai Đào Muối
“Ngươi thua . Thua bởi một tấm chân tình, cũng thua bởi quyền lực. Phụ hoàng  dùng đ.a.o để mở mang bờ cõi, còn   trái tim và con  . Giờ đây, chúng  mới là kẻ song .”
 
Ngay bên tay  chính là một lưỡi d.a.o sắc bén.
 
Nàng   kích động , buộc  mất lý trí mà  loạn,  trong một nhát d.a.o , tự hủy diệt đường lui của . 
 
  chỉ  khẽ, vô cùng chân thành hướng về nàng :
 
“Chúc công chúa và tướng quân, trăm năm hảo hợp, đời đời khóa chặt với .”
 
Lời chúc của  là thật, chỉ là  bọn họ c.h.ế.t chung một chỗ!
 
Bọn họ tất nhiên  , bản đồ hộ thành là do  lấy , sớm  từ chum rượu trong tiệc cưới của  mà đưa  tay Thành Vương.
 
Vị quân vương hôn ám, công chúa điên loạn và vị tướng quân mù mắt , đều đáng c.h.ế.t.
 
Mà , ngay từ đêm ở ngoài thư phòng   chân tướng,  chỉ còn  thù hận báo oán.
 
7
 
Cố Hoài Phong trở về phủ thì  là đêm khuya.
 
Hắn đẩy cửa bước , thấy  vẫn lặng lẽ   giường, ngẩn ngơ  vầng trăng tròn, hiếm khi hạ giọng dịu dàng:
 
“Ba ngày nữa cũng là ngày , chúng  cử hành  hôn lễ.”
 
Ta nhàn nhạt ngẩng mắt, khẽ đáp:
 
“Lần   là hiểu lầm gì nữa đây?”
 
Dù , bản đồ hộ thành  chỉ vẽ  một tấm, chứ  từng lấy , chẳng qua  là trò chọn một trong hai của Triệu Lâm An mà thôi.
 
Cố Hoài Phong  hiểu ý giễu cợt của , thở dài:
 
“Người bên cạnh Lâm An bất bình  nàng , cố ý chuyện bé xé  to để phá hoại hôn lễ của chúng . Lần ,  tuyệt đối  dung túng,  đ.á.n.h kẻ  mười trượng  ném  khỏi phủ.”
 
Mười trượng? 
 
Thật nực !
 
Gia nhân dám kêu oan cho Ôn gia, chỉ  một câu Lâm An  đúng, liền   móc mắt cắt lưỡi, chặt đứt tứ chi  ném  đường cái.
 
Thế nhưng phá hỏng hôn sự của , khiến  thành trò  khắp kinh thành, thì chỉ là mười trượng  đau  ngứa.
 
Trái tim Cố Hoài Phong, sớm  mục rữa.
 
“Ta nợ Lâm An một mạng, nàng  hiểu.”
 
“Diệu Diệu,  cam đoan, đây là  cuối cùng .”
 
Gió lạnh thổi rung ngọn nến,   lời thề lay lắt trong mắt ,  khinh miệt chua chát:
 
“Ngươi nợ mạng nàng ,   lấy mạng  Ôn gia để trả? Ngươi  thể c.h.ế.t mà, c.h.ế.t  thì chẳng còn nợ gì cả.”