Trong nỗi đau và kinh hoảng của Cố Hoài Phong,  vẫn :
 
“Lần cuối? Câu  tướng quân   nhiều  . Thật  may,  một  nào  .”
 
Cố Hoài Phong cuống lên, nắm c.h.ặ.t t.a.y  thề:
 
“Nàng tin  ,  thật lòng. Nàng chẳng  thường kêu đau chân ? Ta  tìm khắp năm hồ bốn biển, cuối cùng cũng tìm  thần y. Hắn  một viên bí dược,  thể cải tử  sinh, thịt trắng mọc  xương, nhất định  thể chữa khỏi đôi chân của nàng.”
 
“Quốc gia  định, về   chỉ  cùng nàng hưởng tình dài nghĩa nặng. Sau  chỉ bầu bạn với nàng du sơn ngoạn thủy,  khắp non sông gấm vóc,  ?”
 
Tay  run lên, nhưng   càng chua chát:
 
“Đáng tiếc,  kịp nữa . Rất nhanh thôi ngươi sẽ , chúng  vốn   tương lai.”
 
Cố Hoài Phong nắm chặt đôi tay run rẩy của , trịnh trọng bảo đảm:
 
“Ta lấy tính mạng  thề, đây thật sự là  cuối cùng.”
 
 cái tát trời giáng  đến nhanh như thế.
 
Quản gia của Triệu Lâm An lăn lộn nhào :
 
“Tướng quân,  xong , công chúa thổ huyết!”
 
“Cái gì?”
 
Cố Hoài Phong buông tay. 
 
Quản gia dè dặt liếc  :
 
“Sau khi tướng quân rời , công chúa cùng phu nhân  ở hậu viện một lát, về phủ thì hộc m.á.u ngất . Thái y … công chúa ở trong phủ tướng quân  uống thất nhật đoạn trường tán.”
 
Thời điểm trúng độc thật đúng lúc,  khéo ngay ngày thần y đến phủ.
 
Cố Hoài Phong     nhận , đột nhiên  sang  :
 
“Vậy nên, nàng  chúng    tương lai, chính là vì lòng  hẹp hòi, chẳng  khí phách, chỉ để đấu khí với  mà nông cạn đến mức hạ độc công chúa ?”
 
Hắn đau đớn lùi  mấy bước, ôm n.g.ự.c kêu lớn:
 
“Ta   với nàng vô  , chuyện cũ  hề liên quan đến Lâm An ngày nay. Sao nàng cứ  buông tha cho nàng ? Nàng hận  đến mức  lấy nàng  để trút giận, khiến  cả đời c.ắ.n rứt lương tâm ?”
 
Bỗng,  nghĩ  điều gì, mắt sáng rực, quát với thị tòng:
 
“Thần y   xuống, mau, mời ông  cùng  đến phủ công chúa một chuyến. Ông   thần dược, nhất định  thể cứu công chúa một mạng.”
 
Nha  nghẹn thở:
 
“Đoạn tục tán  đưa cho công chúa, thì đôi chân phu nhân  còn cứu  nữa.”
 
Chân mày Cố Hoài Phong khẽ run,  dè dặt liếc  :
 
“Đây là món nợ nàng mắc với nàng , Diệu Diệu,    sẽ  đôi chân của nàng,  ?”
 
Nhìn bóng lưng Cố Hoài Phong cùng thần y sóng vai rời ,  .
 
Ngươi xem, rõ ràng   thể cứu , nhưng   cứu.
 
Hắn rõ ràng  thể hỏi , tin , nhưng  vẫn chọn tin nàng , cứu nàng .
 
Đêm đó,  liền nhận  thư của Thành Vương, bản đồ hộ thành cùng chứng cứ  nhẫn nhục chịu đựng mà đ.á.n.h cắp, tất cả đều  tới tay  .
 
Nhiệm vụ  thành,  rốt cuộc  cần chịu đựng ghê tởm để dây dưa với Cố Hoài Phong nữa,  thể   mà lui.
 
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/ai-da-gui-tuyet-roi-day-dau-giua-tran-gian/5.html.]
Thế nhưng, một   buông xuống, Cố Hoài Phong  xông cửa mà .
 
Bốp!
 
Một roi quất thẳng xuống  !
 
8
 
Ta chỉ cảm thấy ngũ tạng lục phủ như  vỡ vụn, đau đớn đến mức co rút cả  . 
Truyện  đăng  page Ô Mai Đào Muối
Thế nhưng Cố Hoài Phong chẳng hề nhận ,  hung hăng vung roi lên:
 
“Công chúa  lòng  đến an ủi nàng,  mà nàng  cố ý chuốc cho nàng Thất Nhật Đoạn Trường Tán, độc ác đến thế, đáng đánh!”
 
Bốp!
 
Một roi quất thẳng  lưng , đau rát bỏng,  căm hận trừng mắt  Cố Hoài Phong:
 
“Nàng   gì thì ngươi cũng tin hết ? Ngươi từng  sẽ tin . Vậy  ,   từng hại nàng , ngươi  tin ?”
 
Cố Hoài Phong lạnh lùng hừ một tiếng,  vung roi…
 
Bốp!
 
Một roi nện thẳng  n.g.ự.c, đ.á.n.h  văng  xa mấy trượng.
 
“Miệng lưỡi xảo trá! Họa đến nơi  mà đến c.h.ế.t cũng  chịu hối cải, đáng đánh!”
 
Cây roi , vốn là  đích  tặng  lúc đội mũ, nguyện cho  dùng nó để quét sạch hết những kẻ bạc tình vô nghĩa  đời. 
 
Thế nhưng  đầu tiên  dùng,  là để đ.á.n.h .
 
Ta đau đến xé tim, thế nhưng vẫn , nước mắt rơi xuống:
 
“Ngươi xem, chỉ với nàng, ngươi mới chịu tin tưởng và dung túng vô điều kiện. Còn , dẫu  ngàn nỗi oan ức, vạn phần ủy khuất, ngươi cũng chỉ cho rằng  ngụy biện, cố ý chối tội.”
 
“Ngươi mù mắt, mờ lòng,  che chở cho một con rắn rết coi mạng  như cỏ rác. Ta chờ xem kết cục của ngươi.”
 
Cố Hoài Phong càng giận dữ, giơ roi tiếp:
 
“Công chúa chịu đựng khổ hình đứt ruột,  mà vẫn che giấu cho nàng  mặt bệ hạ. Nàng lòng  hẹp hòi ích kỷ,  xứng với tấm lòng bao dung của nàng , đáng đánh!”
 
Bốp! Bốp!
 
Roi nối tiếp roi rơi  lưng , đ.á.n.h đến thịt nát da toạc,   nhịn nổi phun  một ngụm m.á.u.
 
“Đi quỳ  công chúa nhận tội,  còn tha mạng cho nàng. Nếu , tội mưu hại công chúa chính là đại tội đền mạng!”
 
Muốn thêm tội thì lo gì thiếu cớ.
 
Ta  nhận sai hôm nay, thì liệu  thể sống yên  ?
 
Cố Hoài Phong mù mắt mờ lòng, Triệu Lâm An tâm cơ hiểm độc. 
 
Hôm nay một màn sinh tử ,  sẽ còn  trải qua vô  .
 
Mệt . 
 
Nhiệm vụ  vùng cũng   thành,  chẳng  giãy giụa nữa.
 
Vì ,  cố nén đau,  lạnh  với Cố Hoài Phong:
 
“Ăn cơm ? Sao yếu ớt thế? Phụ   đúng là phí bạc trắng cho ngươi bái sư học nghệ .”