Đôi mắt Cố Hoài Phong đỏ ngầu, hận ý trào dâng,  vung roi…
 
Bốp!
 
Thế nhưng  , roi  quất  .
 
Thân thể  chợt cứng , chậm rãi  đầu. 
 
Chỉ thấy nhũ mẫu tóc bạc trắng lao đến che  lưng ,   đỡ một roi, m.á.u tươi tuôn  từ khóe miệng.
 
Nhũ mẫu giống như ngày bé thường xoa đầu , nhẹ nhàng vuốt ve gương mặt :
 
“Tiểu thư của  khổ . Nô vô dụng, từng hứa với phu nhân sẽ chăm sóc  cho tiểu thư, thế mà  để tiểu thư chịu khổ đến thế.”
 
Bà ngẩng lên, mặc kệ  gào  cầu xin ngăn cản, vẫn mỉm   Cố Hoài Phong:
 
“Triệu Lâm An mất trí nhớ thì  còn là Triệu Lâm An nữa ? M.á.u  tay nàng, mạng  trong tay nàng,  thể vì mất trí mà xóa sạch hết ? Tướng quân ngài cao thượng tha thứ cho kẻ  ác,  từng hỏi các oan hồn  địa phủ, họ  bằng lòng ?”
 
“Tiểu thư  vốn hiền lành,   nổi chuyện độc ác. Thuốc độc là  hạ, ngài  đ.á.n.h g.i.ế.c thế nào, cứ nhằm  .”
 
“Không, ! Nhũ mẫu,   ,   , đừng  thế! Người  dám g.i.ế.c, ngay cả cá cũng  dám g.i.ế.c,  dám g.i.ế.c ? Đừng động đến bà, đừng mà!”
 
Thế nhưng Cố Hoài Phong chỉ lạnh lùng che mắt , giữ chặt  trong n.g.ự.c,  cho động đậy.
 
Chợt  phập một tiếng, mũi d.a.o đ.â.m  thịt, nhũ mẫu quỳ rạp xuống đất,  còn  thở.
 
Kế đó, là tiếng   kéo .
 
“Giao cho phủ công chúa, mặc nàng  xử trí.”
 
Cố Hoài Phong như ban ân, xoay mặt  , ép   thẳng :
 
“Vì cứu nàng,    đến mức , miễn cho nhũ mẫu da nát thịt tan. Nàng đừng    điều mà quấy rối nữa.”
 
Túi hương  thích lúc nhỏ, y phục  yêu thích, thậm chí quả cầu, cái xích đu  chơi…  thứ nào  do nhũ mẫu tự tay chuẩn ?
 
Cuối cùng,  chỉ cho bà một nhát d.a.o xem như đại ân.
 
Ta đau đến nghẹt thở, nén mãi nén mãi, cuối cùng  nhịn nổi, phun  một ngụm m.á.u đầy mặt mũi Cố Hoài Phong,  ngã gục xuống.
 
Ánh mắt cuối cùng, rơi  gương mặt hoảng loạn, bối rối của .
 
Chỉ thấy giả dối, ghê tởm!
 
9
 
Khi  tỉnh ,  trọn một ngày một đêm trôi qua.
 
Cố thúc đầy mắt xót xa, khuyên nhủ :
 
“Đại phu dặn , tiểu thư  thể tổn hại, cần  tĩnh dưỡng cho . Lão gia phu nhân đều  còn nữa, tiểu thư  học cách tự  quý trọng   đó.”
 
Ta châm một nén hương, giữa làn khói lượn lờ miễn cưỡng nặn  một nụ :
 
“Thân xác tàn tạ thế , dưỡng   cũng chẳng còn quan trọng nữa.”
 
Ngoài cửa, Cố Hoài Phong chậm rãi bước . 
 
Ánh mắt  dừng thật lâu  dáng vẻ tàn tạ của  mà   một lời. 
 
Ta chẳng  dây dưa cùng , liền mệt mỏi mở miệng:
 
“Ta  về nhà. Có thể đưa  về nhà của   ?”
Truyện  đăng  page Ô Mai Đào Muối
Ta nghĩ  sẽ từ chối, sẽ dây dưa, sẽ mắng  lạt mềm buộc chặt, ngang bướng quấy rầy.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/ai-da-gui-tuyet-roi-day-dau-giua-tran-gian/6.html.]
 
Không ngờ,   chậm rãi gật đầu:
 
“Tạm thời cứ ở đó một thời gian . Diệu Diệu, nàng    nỗi khổ riêng, chẳng  cố ý bắt nàng   thất. Chỉ là Lâm An  phận công chúa,   thể  bình thê?”
 
“Đợi  dẫn binh tiêu diệt Mạc Bắc,  cùng Lâm An hòa ly, nhất định sẽ cho nàng vị trí chính thê.”
 
Một lúc ,  mới hiểu .
 
Thì  Mạc Bắc từng dâng thư xin cưới Triệu Lâm An, lấy quan hệ thông gia mà kết giao trăm năm hữu nghị với Đại Tấn.
 
Cố Hoài Phong  cho rằng tôn nghiêm của một đại quốc  kẻ địch giẫm đạp, liền nghĩa phẫn thiên ,  mang quân c.h.é.m  Mạc Bắc, lấy thủ cấp vương Mạc Bắc để hiển uy hoàng thất.
 
 một khi đại chiến nổ , thương vong vô .
 
Triều thần  nỡ thấy tướng sĩ m.á.u chảy thành sông, liền từng  phản đối.
 
 lúc Triệu Lâm An quyết ý viễn giá, Cố Hoài Phong liền lấy quân công cầu hôn nàng ,  chặn  miệng Mạc Bắc, cũng giải  nguy cấp  mắt của Triệu Lâm An.
 
Hy sinh bản , lấy nghĩa lớn  trọng,  quả thật vĩ đại.
 
Sợ  từ chối,  nửa quỳ bên giường khuyên giải:
 
“Ta cũng chẳng  cố bắt nàng   thất, chỉ là nếu nàng và Lâm An trong phủ sinh xung đột, nàng   phận công chúa,     bảo vệ nổi nàng?”
 
“Hơn nữa, việc Hộ Thành Đồ  mất,    thấy nhũ mẫu từng lẻn  thư phòng . Đưa nàng  khỏi tướng quân phủ, mới là bảo vệ nàng.”
 
Ta chỉ thấy nực . 
 
Ta lấy Hộ Thành Đồ khi cả phủ đều đang ở tiền viện cùng  và công chúa uống , nào  một bóng ?
 
Giờ  hắt bùn sang kẻ  vĩnh viễn  thể mở miệng phân trần.
 
Còn  bảo vệ ?
 
Đến tận bây giờ, phụ mẫu  vẫn gánh tội danh lưu đày.
 
Bảo vệ ?
 
Bảo vệ đến mức  đôi chân tàn phế, nhà tan cửa nát, sống dở c.h.ế.t dở mà vẫn   đ.á.n.h đến thịt nát da toạc?
 
May mà,  sắp rời  .
 
Ta rút bàn tay  khỏi bàn tay  đang siết chặt, nhạt giọng :
 
“Vậy thì, sớm khởi hành .”
 
Con ngươi Cố Hoài Phong run rẩy,    thôi.
 
Cuối cùng vẫn đưa  đến trạch viện Ôn gia, nơi   sớm mua .
 
Thành Vương gửi thư, ba ngày nữa công chúa đại hôn,   sẽ cho  đến đón   phủ.
 
Đợi Bát Vương tập hợp binh mã xong, sẽ g.i.ế.c thẳng  kinh thành.
 
Một ánh lửa, thư  thành tro.
 
Cố Hoài Phong, mạng phụ mẫu , ngươi nợ, thì  trả cho .
 
10
 
Ngày hôm , khi Cố Hoài Phong  cung, Triệu Lâm An  tìm đến.
 
Lần , nàng  bưng đến  mặt  một đống xương cốt vụn.