Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Ái Khanh, Nàng Lừa Trẫm Rồi! - Chương 109: Ái Khanh, Nàng Lừa Trẫm Rồi!

Cập nhật lúc: 2025-07-04 03:48:00
Lượt xem: 4

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8KdhCdzx3L

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

“Chuyện của nhà họ Tề không cần ngươi can thiệp, mau cút đi!” Tề Sấm quát.

Bác Cổ nhìn đôi mắt sắc lạnh của Tề Sấm, khiêu khích nói: “Tề Sấm, ngươi bây giờ cũng chỉ là con ch.ó của Tiêu Diễn mà thôi. Bao nhiêu tình nghĩa trước kia đều đã uổng phí cả rồi!”

Tề Sấm siết chặt nắm đấm, thẳng tay đ.ấ.m vào mặt Bác Cổ.

Bác Cổ lập tức né tránh, cười to mấy tiếng. Tay hắn ta nhanh như chớp, vung lên bắt lấy cổ họng yếu ớt của Tề Sấm, đẩy mạnh anh ta vào bức tường cao, bàn tay hắn ta như chiếc kìm sắt siết chặt lấy cổ Tề Sấm.

Tề Sấm mặt mày tái nhợt, tay phải định rút thanh kiếm dài bên hông ra, nhưng vừa lúc đó, Bác Cổ cất giọng nghiêm nghị: “Tiêu Diễn giờ đang nắm giữ mẹ của Tiêu Luật không chịu thả. Nếu Lưu Thái phi c.h.ế.t thì cần gì phải kiềm chế nữa! Chúng ta sớm muộn gì cũng sẽ phải đối đầu nhau trên chiến trường, thắng bại ra sao, đến lúc đó sẽ rõ!”

Nói rồi, hắn ta thả tay ra và quay lưng bỏ đi.

Con hẻm càng trở nên im lặng, màn đêm càng dày đặc.

Tề Sấm thở gấp một hồi, thấy bóng dáng Bác Cổ đi xa, biến mất không còn thấy nữa thì anh ta mới xoay người bước vào cổng phủ. Nguy cơ của nhà họ Tề nào cần người ngoài nhắc nhở. Tề Hoắc bị giáng chức, nhà họ Tề đã phải sống trong cảnh thấp thỏm không yên từ lâu.

Quyền thần xưa nay đều như vậy, như bước trên băng mỏng, đứng bên vực thẳm.

*

Sáng hôm sau, Bác Cổ rời khỏi quán trọ, tiếp tục lên đường về phía nam.

Mê Truyện Dịch

Phía nam kinh thành có một con sông dài, gọi là sông Kỳ, chảy về phía đông đổ ra biển.

Bác Cổ men theo bờ sông Kỳ đi về hướng đông một lúc, đến một khu rừng xanh um tươi tốt, cây cối rậm rạp, chủ yếu là những cây thông và cây bách xanh quanh năm. Hắn ta tìm đến một cây thông cô độc cao lớn đứng giữa rừng, phía sau cây thông, trên mảnh đất bùn cắm một thanh kiếm gãy, chỉ có chuôi kiếm đính đá quý và một phần lưỡi sắt bị gỉ sét lộ ra ngoài. Trước chuôi kiếm, vài viên đá cuội trắng tinh đã được xếp thành đống, bên trên có đặt một bó hoa nhỏ còn đọng sương sớm.

Bác Cổ không nhận ra loài hoa đó. Lá xanh tựa liễu như trúc, hoa đỏ rực nở trên đầu cành, mấy cánh hoa khăng khít cạnh nhau trông giống hoa đào mà lại không phải.

Hắn ta không tài nào hiểu nổi, ai đã đến đây dâng hoa? Đã không hiểu thì hắn ta cũng chẳng muốn suy nghĩ thêm, chỉ rút ra từ trong áo ra một vò rượu nhỏ còn ấm.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/ai-khanh-nang-lua-tram-roi/chuong-109-ai-khanh-nang-lua-tram-roi.html.]

“Sáng nay ta đã nhờ tiểu nhị ở quán rượu hâm nóng một vò rượu, giờ vẫn còn ấm. Ta kính điện hạ một ly.”

Nói rồi, hắn ta uống một ngụm rượu mạnh, sau đó nhẹ nhàng rót lên chuôi kiếm theo chiều gió.

Tiêu Hoành thực ra không chôn cất ở đây. Ở đây chỉ có thanh kiếm gãy của Tiêu Hoành. Tiêu Hoành bị hàng trăm mũi tên b.ắ.n chết, xác chìm xuống nước. Bác Cổ tìm kiếm suốt ba ngày ba đêm cũng không thấy thi thể, có người nói t.h.i t.h.ể đã bị dòng nước xiết cuốn trôi từ lâu, cũng có người bảo Tiêu Diễn đã tìm thấy xác và đem cho chim ưng nuôi trên thảo nguyên ăn. Bác Cổ đành lập nên ngôi mộ kiếm này bên bờ sông Kỳ.

Sáng sớm, gió sương cuộn lên trên mặt đất, Bác Cổ đứng lặng một lúc, uống cạn ly rượu rồi quay người rời đi.

Lúc này mới tầm giờ Tỵ, ánh sáng trắng nhợt nhạt từ mặt trời ở chân trời chỉ vừa mới lên.

Tin tức hoàng đế sẽ đi tuần du phương Nam đã truyền khắp Lục cung. Hoàng đế đặc biệt chọn Triệu Quý nhân và Cố Tiệp dư ở Hà Lạc điện cùng đi theo.

Nữ chính theo hoàng đế nam tuần là tình tiết trong cốt truyện, nhưng việc đưa theo cô là sao nữa, hơn nữa thời gian cũng không đúng!

Ba người đi, cứ nhất thiết phải là nam nữ chính và tôi à? Cố Nghi trong lòng dở khóc dở cười, nhưng ngoài miệng lại hỏi Cao Quý công công trong điện: “Vì sao bệ hạ không đợi đến xuân sang mới khởi hành?”

Rõ ràng cốt truyện nói mùa xuân nam tuần mà, đi vào mùa đông chẳng phải sẽ gặp lạnh muốn c.h.ế.t sao! Nếu như cốt truyện bị đẩy nhanh, liệu có xảy ra vấn đề gì không?

Cao Quý công công vẫn giữ nụ cười hiền lành: “Nô tài nào dám đoán bừa, Tiệp dư chi bằng sớm chuẩn bị hành trang đi. Tuy phương Nam cũng là mùa đông nhưng ấm hơn chút, đến lúc vào Nam không chừng đã sang xuân rồi.”

Lần xuất hành vào mùa đông này của hoàng đế là đi đến Phủ Châu trước, rồi quay lại Cừ Thành, sau đó xuôi về Nam. Ý của hoàng đế là muốn tự mình nói với Tiệp dư, vì thế Cao Quý công công không dám nói thêm gì.

Còn nửa tháng nữa là khởi hành, Cố Nghi vội vàng triệu tập các cung nữ ở Hà Lạc điện, bắt đầu chuẩn bị cho chuyến đi.

Cao Quý công công quay về Thiên Lộc các, đương nhiên bẩm báo với hoàng đế.

Tiêu Diễn gật đầu, không nói gì nhiều.

Việc thu bạc dựa trên diện tích đất đã được thực hiện ở Phủ Châu vài tháng nay, thành quả của vài nha môn ở đó cũng tạm ổn. Phủ Châu nhỏ bé, dân cư thưa thớt, Vương Tử Bá dẫn theo người của Hộ bộ đi đến Phủ Châu trước, cùng với Cố Trường Thông thực hiện chính sách đo đạc đất đai, cũng gặp ít trở ngại.

Loading...