Cố Nghi gật đầu, than thở: “Có thể nghỉ vài ngày là được rồi!” Cơ thể này của cô khá yếu ớt, mỗi lần ngồi xe ngựa đều cảm thấy vô cùng khó chịu.
Khi đến Cừ Thành, việc đầu tiên Cố Nghi làm sau khi xuống xe là tắm rửa thoải mái và ngủ một giấc thật ngon.
Cô ngủ liền một mạch đến tận chiều tối, cũng không ai đến quấy rầy.
Sau khi tỉnh dậy, Cố Nghi thấy trong phòng không có ai, trên bàn chỉ có một ngọn đèn nhỏ, bên cạnh là một ấm trà và một đĩa bánh ngọt.
Đào Giáp không biết đã đi đâu…
Cố Nghi đứng dậy uống một ngụm trà, khoác lên mình chiếc áo choàng màu nâu nhạt rồi tự mình đi ra ngoài phòng, xuống tầng dưới của trạm dịch.
Chỉ thấy Triệu Uyển dẫn theo Tú Hà và hai người tùy tùng đang đứng ở cửa. Cô ấy khoác một chiếc áo choàng đỏ thẫm, trong tay cầm lò sưởi cầm tay, dường như chuẩn bị ra ngoài trạm dịch.
Triệu Uyển ngước mắt thấy Cố Nghi đang xuống lầu, liền cất tiếng gọi: “Nghi tỷ tỷ có muốn cùng bọn ta ra chợ không?”
Cố Nghi hỏi: “Chợ gì vậy?”
Triệu Uyển giải thích: “Gần đến Tết rồi, Cừ Thành xưa nay thường bày chợ bán, có thể xem đèn lồng, mua bán cũng tấp nập. Đoàn của chúng ta hiện đang nghỉ ngơi ở đây, không có việc gì làm, Nghi tỷ tỷ có muốn đi cùng A Uyển không?”
Cố Nghi nhìn quanh cũng không thấy Tiêu Diễn, đoán rằng đây chỉ là các nữ nhân ra ngoài đi dạo, nên gật đầu: “Ừ, ta sẽ đi cùng mọi người.”
Trước khi ra khỏi trạm dịch, cô không quên dặn dò người hầu còn lại: “Lát nữa nếu gặp tì nữ của ta – Đào Giáp, phiền nói với cô ấy một tiếng là ta đã ra chợ rồi.”
Ra khỏi trạm dịch, họ hướng về phía cổng thành, chợ Cừ Thành nằm trên hai con đường dài giao nhau, người qua lại tấp nập.
Hai bên đường, các thương nhân bán đủ loại hàng, từ lông thú, rau củ, hoa quả cho đến các quán nhỏ bán đồ ăn vặt.
Cố Nghi ngửi thấy mùi thơm ngọt ngào của hạt dẻ rang, liền cảm thấy đói bụng.
Cô quay đầu nhìn sang thì thấy một quán nhỏ treo cờ ghi “Đường Hương Quán”, trước cửa có một chiếc chảo sắt lớn đen bóng đang bốc khói nghi ngút, trong chảo chất đầy hạt dẻ rang vàng ươm.
Thấy cô dừng chân, tùy tùng lập tức nhiệt tình bước tới mua một túi rồi đưa cho cô: “Nghi phu nhân nếm thử đi ạ, đây là món ăn vặt dân dã, ở trong cung… à, ở nhà không thường có đâu.”
Cố Nghi cười híp mắt, nhận lấy: “Đa tạ.” Rồi bắt đầu bóc vỏ ăn.
Triệu Uyển thấy cô vừa đi vừa ăn một cách thích thú, tò mò hỏi: “Hạt dẻ này ngon đến thế à?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/ai-khanh-nang-lua-tram-roi/chuong-113-ai-khanh-nang-lua-tram-roi.html.]
Cố Nghi đưa cho cô ấy một hạt: “Muội cũng thử xem, ngọt lắm đấy!”
Triệu Uyển nhận lấy, vừa cầm trong tay thì bên tai đã nghe thấy một giọng nói hơi già nua: “Phu nhân này có tướng mạo tốt quá.”
Hai vị “phu nhân” nghe tiếng liền đồng loạt quay đầu nhìn theo.
Là một ông lão bày quầy bói toán, đội mũ lông màu đen, hai mắt nhắm nghiền. Trên bàn đặt vài đồng tiền đồng rỉ sét và một cái mai rùa cũ kỹ, trông thật nghèo nàn.
Chắc là một tên lừa đảo giang hồ.
Triệu Uyển vừa định quay đi thì nghe lão thầy bói nói tiếp: “Phu nhân trời sinh mệnh phượng, tiểu nhân có thể bói cho phu nhân một quẻ, không thu tiền.”
Triệu Uyển giật mình, quay đầu nhìn về phía Cố Nghi.
Cố Nghi mỉm cười: “Ta đoán… ông ấy đang nói đến Uyển muội muội đó.” Trong lòng cô thầm nghĩ, không ngờ thầy bói này lại thần kỳ đến vậy!
Lão thầy bói khẽ cử động hai tai, tiếp tục: “Uyển phu nhân thử xem, có gì đâu mà ngại?”
Triệu Uyển chậm rãi bước tới trước bàn bói rồi dừng lại, hỏi: “Thử thế nào?”
Mê Truyện Dịch
Ông lão đẩy chiếc mai rùa trên bàn về phía trước, nói: “Phu nhân chỉ cần thả đồng tiền vào mai rùa rồi lắc nhẹ, khi đồng tiền rơi xuống bàn, lão phu sẽ giải quẻ cho phu nhân.”
Cố Nghi không khỏi tò mò, cũng ghé đầu sang nhìn. Thầy bói xem mệnh này không phải tầm thường!
Triệu Uyển nhẹ nhàng lắc mai rùa, chỉ nghe tiếng leng keng vang lên. Bốn đồng tiền lần lượt rơi xuống bàn gỗ.
Ông lão đưa tay sờ vị trí đồng tiền, vừa sờ vừa nói: “Uyển phu nhân khi còn nhỏ, mệnh được sủng ái vô cùng, ai ngờ gia cảnh đột nhiên biến đổi lớn. Nhưng nhờ tâm tính kiên định, phu nhân có thể vượt qua nguy nan, sau này càng thăng tiến không ngừng, chính là mệnh phượng tái sinh từ lửa.”
Sắc mặt Triệu Uyển khẽ thay đổi, bực mình nói: “Ăn nói hàm hồ!”
Lão thầy bói khẽ cười, lắc đầu nói: “Phu nhân nếu không tin cũng không sao. Số mệnh đã định, lão phu chỉ là người giải quẻ mà thôi.”
Triệu Uyển quay đầu nhìn Cố Nghi, thấy vẻ mặt của cô đầy tò mò, không có dấu hiệu tức giận, liền nói: “Tỷ tỷ cũng thử xem, xem ông lão này nói có đúng không?”
Cố Nghi trong lòng đã thầm tin vào thầy bói này, vì những lời lão thầy bói nói về Triệu Uyển đều hợp lý với cốt truyện. Cô tiến tới bên bàn, xoa xoa hai tay, nói: “Vậy ta cũng thử nhé?”