Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Ái Khanh, Nàng Lừa Trẫm Rồi! - Chương 114: Ái Khanh, Nàng Lừa Trẫm Rồi!

Cập nhật lúc: 2025-07-04 03:48:12
Lượt xem: 3

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8KdhCdzx3L

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Ông lão làm động tác mời.

Cố Nghi đặt lại những đồng tiền vào mai rùa, vừa nhẹ nhàng lắc vừa thầm nghĩ: Có thể xuất cung và trở thành một phú bà sống hạnh phúc ngày qua ngày được không?

Đồng tiền nhanh chóng rơi xuống, phát ra vài tiếng keng..

Cố Nghi nhìn mai rùa trống rỗng rồi nói: “Gieo xong rồi.”

Ông lão một lần nữa đưa tay sờ các đồng tiền, sau một lúc, ông ấy cau mày, trên trán hiện ra một nếp nhăn sâu.

Cố Nghi lo lắng hỏi: “Đại sư, có phải có gì bất thường không?”

Ông lão lặp lại ba lần: “Lạ thật, lạ thật, lạ thật…”

Tiếp theo thì sao? Đại sư mau nói tiếp đi chứ!

Cố Nghi chờ một lúc mà vẫn chưa nghe thêm gì, cô đành phải hỏi lại: “Lạ thế nào?”

Ông lão hít một hơi sâu, khó khăn nói: “Mệnh số của phu nhân dường như có dấu hiệu yểu mệnh…” Chưa nói xong, một tên tùy tùng đứng cạnh đã lên tiếng quát: “TO gan!”

Cố Nghi nhanh chóng ngăn tùy tùng lại, quay sang thầy bói, nói: “Đại sư tiếp tục đi…”

Ông lão cau mày, thầm nghĩ mệnh số của người này đúng là có dấu hiệu yểu mệnh, nhưng xem ra cô có lai lịch không tầm thường. Ông ấy chậm rãi lắc đầu, cân nhắc rồi nói: “Để chắc chắn, phu nhân đừng trách, xin hãy gieo thêm một lần nữa!”

Cố Nghi trong lòng hoài nghi, nhưng vẫn giơ tay lắc mai rùa lần nữa.

Sau khi đồng tiền rơi xuống, ông lão lại đưa tay sờ những đồng tiền.

Lạ thật! Sao lần này quẻ tượng lại hoàn toàn thay

đổi! Ông ấy không dám sơ suất, cẩn thận sờ từng đồng. Nét mặt ông ấy thay đổi, tại sao người này cũng có mệnh phượng? Không đúng!

Thấy vẻ mặt ông lão thay đổi liên tục, Cố Nghi khẽ nói: “Đại sư…” Rốt cuộc là sao, nói một lời dứt khoát đi!

Ông lão lắc đầu, thở dài: “Lão phu bất tài, không nhìn thấu quẻ tượng của phu nhân…”

Được thôi.

Cố Nghi trong lòng có chút thất vọng, nhưng miệng vẫn nói: “Không sao đâu, chỉ là xem cho vui thôi mà…” Triệu Uyển cũng cảm thấy thất vọng, quả nhiên chỉ là một gã thầy bói lang băm, những gì ông ấy vô tình đoán đúng chắc chỉ là những lời nói bừa.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/ai-khanh-nang-lua-tram-roi/chuong-114-ai-khanh-nang-lua-tram-roi.html.]

Mây mù trên bầu trời bị gió thổi tan, ánh trăng ngày càng rực rỡ.

Mọi người dạo qua con phố dài, đi đến bờ sông Lạc, đã có mấy cô gái đứng tụm năm tụm bảy ở đó thả đèn. Những chiếc đèn hoa sen, đèn thỏ với đủ hình dạng khác nhau, phản chiếu ánh sáng lấp lánh trên mặt nước, tạo nên một khung cảnh tuyệt đẹp.

Tùy tùng mua vài chiếc đèn hoa, cười nói: “Phu nhân cũng đi thả đèn chứ?”

Triệu Uyển chọn một chiếc đèn con thỏ, nhưng thấy Cố Nghi không có động tĩnh gì, liền hỏi: “Tỷ tỷ không đi à?”

Cố Nghi siết chặt chiếc áo choàng, lắc đầu: “Không đi đâu, ở bờ sông lạnh lắm, ta đứng đây nhìn mọi người thả.”

Triệu Uyển cũng không ép cô, dẫn theo Tú Hà đi thả đèn.

Tú Hà còn trẻ, đây là lần đầu tiên cô ấy đi xa khỏi Kinh thành, lại là lần đầu tiên thả đèn, tiếng cười đùa vang lên không ngớt.

Cố Nghi đứng yên tại chỗ, nhìn những chiếc đèn trôi trên sông một lúc, bỗng thấy một chiếc đèn hình thỏi vàng lắc lư theo dòng nước. Cô chợt nhớ đến năm trăm lượng bạc trắng cô lén mang theo trong hành lý, không biết liệu có thể tìm một cửa hiệu ở Cừ Thành để đổi thành ngân phiếu không.

Hay là ngày mai bảo Đào Giáp lén ra ngoài đi đổi?

Khi cô vẫm đang suy nghĩ miên man, đột nhiên phía sau vang lên một giọng nói: “Sao nàng lại đứng đây, không đi thả đèn à?”

Cố Nghi nghe thấy giọng nói thì giật mình, quay lại nhìn thì thấy đúng là Tiêu Diễn đang mặc áo choàng đen. Cô cười tươi nói: “Công tử đến rồi à? Từ lúc nào vậy?”

Tiêu Diễn nhìn đôi mắt sáng long lanh của cô, gương mặt trắng nõn được bao bọc trong lớp lông mềm mịn của áo choàng, từ xa trông tròn trĩnh như một quả cầu lông. Lúc nãy cô đứng yên ở đó không nhúc nhích, trông giống hệt… một cô ngốc.

Hắn không khỏi bật cười.

Cố Nghi thầm nghĩ, cảm giác như vừa bị trêu ghẹo vậy, vụ gì nữa đây?

Tiêu Diễn thấy đôi mắt cô thoáng chút bối rối, chớp mắt với vẻ mơ hồ, liền đưa tay khẽ chạm vào viền lông mịn trên mũ cô. Cảm giác mềm mại tiếp xúc với đầu ngón tay, hắn dịu dàng nói: “Ban ngày bận công vụ, về đến trạm dịch thì nghe nói mọi người đã ra ngoài nên ta đến xem thử…”

Cố Nghi gật đầu, đưa tay chỉ về phía xa: “Mọi người đang thả đèn trên sông, công tử muốn đi không?”

Tiêu Diễn liếc nhìn về phía đó, nghe thấy tiếng cười vang vọng, lắc đầu nói: “Thôi, nếu ta đến đó thì bọn họ sẽ không thoải mái.” Nói rồi, hắn đứng yên bên cạnh cô.

Cố Nghi quay đầu lặng lẽ ngắm nhìn khuôn mặt hắn, hàng mi khẽ động, đôi mắt nâu sẫm phản chiếu ánh sáng lấp lánh của dòng sông, ánh mắt dường như đang chăm chú nhìn người thả đèn trên sông. Cố Nghi bèn dời tầm mắt đi.

Tiêu Diễn thực ra đang ngắm dòng sông Lạc.

Con sông này chảy qua Cừ Thành xuôi về phía Nam, là tuyến đường thủy quan trọng. Sông Lạc chảy qua Thanh Châu, là nguồn sống của vùng này. Chỉ khi đất nước thanh bình, dòng sông mới có thể tiếp tục là nguồn sống dồi dào.

Mê Truyện Dịch

Loading...