Ngón tay phải trong tay áo của hắn khẽ co lại, ngón trỏ và ngón cái nhẹ nhàng chà xát, những vệt m.á.u khô liền hóa thành bụi biến mất.
Trấn thủ Cừ Thành, Tiêu Luật dám để người ở đây đúng là có chút can đảm, nhưng người này lại không có lòng trung thành, muốn làm kẻ phản bội, c.h.ế.t là đáng.
Triệu Uyển sau khi thả xong chiếc đèn thỏ, quay lại nhìn thấy không biết từ lúc nào bên cạnh Cố Nghi đã có thêm một người – chính là hoàng đế. Cô ấy liền chỉnh trang y phục, bước về phía họ.
Khi đến gần, cô ấy mỉm cười, dịu dàng nói: “Lễ hội đèn lồng ở Cừ Thành quả là náo nhiệt, không biết công tử đến từ lúc nào, có nhìn thấy chiếc thuyền rồng vừa đi qua không?”
Tiêu Diễn lắc đầu, cười nhạt đáp: “Ta đến muộn nên không nhìn thấy. Mọi người thấy vui là được rồi.”
Cố Nghi phát hiện Tiêu Diễn luôn đối xử rất khách sáo với Triệu Uyển, thái độ thực sự có thể tính là ôn hòa và lịch sự.
Chẳng lẽ đây chính là sự áp đảo đến từ thứ bậc sao?
Triệu Uyển cúi đầu mỉm cười: “Vừa nãy Nghi tỷ tỷ và A Uyển còn đi dạo chợ nữa, cũng rất náo nhiệt. Như vậy, xem ra dưới sự cai quản của Cừ Thành, đây quả thật là một nơi tốt.”
Tiêu Diễn “Ồ” lên một tiếng, nhướng mày hỏi: “Chợ đó có gì đặc sắc không?”
Triệu Uyển cười nói: “Món ăn dân dã thì rất ngon, Nghi tỷ tỷ thích ăn hạt dẻ, đã mua một túi hạt dẻ rang.”
Tiêu Diễn khẽ cười: “Thế à…” Ánh mắt nhìn về phía Cố Nghi.
Cố Nghi gật đầu, chân thành bày tỏ: “Thật sự rất ngon.”
Tiêu Diễn buồn cười nhìn cô: “Trời đã tối rồi, nên quay về trạm dịch sớm thôi, nếu ngày mai các nàng còn muốn ra ngoài, thì cũng không muộn để đi dạo thêm.”
Trên đường trở về, Cố Nghi chú ý đến hai nhà thu đổi tiền trong thành, ghi nhớ vị trí đại khái.
Trong trạm dịch, Đào Giáp đã ở trong phòng chờ cô: “Phu nhân, nô tì ra ngoài mua một túi hương, không ngờ phu nhân đã tỉnh dậy. Ban đầu nô tì định ra ngoài tìm phu nhân, nhưng không biết mọi người đã đi đâu?”
Cố Nghi xua tay: “Không sao.” Cô hạ giọng: “Nhưng ta có một việc quan trọng cần ngươi làm vào ngày mai…”
Đào Giáp ngạc nhiên, cũng hạ giọng hỏi: “Việc gì vậy ạ?”
Cố Nghi kể lại cho Đào Giáp về việc đổi ngân phiếu và vị trí cụ thể của các nhà thu đổi tiền trong thành.
Đào Giáp nghe xong liền gật đầu: “Cũng không khó, ngày mai nô tì sẽ đi thử vận may… nhưng nếu thực sự phu nhân muốn phụ giúp nhà họ Cố thì trực tiếp đưa tiền cũng được mà…”
Cố Nghi lắc đầu, kiên quyết nói: “Không được… vẫn nên đổi thành ngân phiếu thì an toàn hơn…”
Vừa dứt lời, có tiếng gõ nhẹ cốc cốc cốc ba lần.
Cố Nghi quay lại, tim đập nhanh, không biết những gì vừa nói, người bên ngoài đã nghe được bao nhiêu. Nhưng giọng nói của cô và Đào Giáp rất nhỏ, nếu không có ý định lén nghe thì chắc sẽ không nghe thấy đâu…
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/ai-khanh-nang-lua-tram-roi/chuong-115-ai-khanh-nang-lua-tram-roi.html.]
Cô lớn tiếng hỏi: “Ai đấy?”
“Nghi phu nhân, là tôi, Cao quản gia.”
Đào Giáp thấy Cố Nghi gật đầu, mới đứng dậy đi mở cửa: “Cao quản gia có việc gì vậy ạ?”
Cao quản gia mỉm cười: “Công tử mời Nghi phu nhân đến phòng để trò chuyện.”
Cố Nghi đứng dậy, cười nói: “Ta đi ngay đây…”
Cô đi theo Cao Quý băng qua hành lang, trong lòng không khỏi có chút lo lắng.
Chẳng lẽ Tiêu Diễn đã nhận ra điều gì rồi ư…?
Chắc là không đâu…
Cao Quý dừng chân trước cửa, đưa tay nói: “Nghi phu nhân, mời vào.”
Cố Nghi vẻ mặt nghiêm túc, nhẹ nhàng đẩy cửa bước vào. Căn phòng này cũng không lớn hơn phòng của cô là bao, gồm một phòng khách và một phòng ngủ.
Mê Truyện Dịch
Tiêu Diễn chỉ mặc áo bào dài màu trắng, ngồi trước bàn trong phòng khách, bên chân đặt một chậu than, than bạc đỏ rực như lửa, lúc sáng lúc tối.
Hắn chăm chú nhìn cô, dường như thực sự nhàn nhã chờ cô vậy. Trước ánh mắt soi xét đầy tập trung này, Cố Nghi cảm thấy mình không còn chỗ nào để ẩn giấu, trong lòng không khỏi càng thêm căng thẳng.
Hai tay cô giấu sau lưng lo lắng siết chặt lại, trong đầu suy nghĩ lại mọi việc đã làm trong mấy ngày qua, xem có chuyện gì quá phận hay không.
Ngoại trừ đã nói chuyện đôi lần với Cao Quý công công, chuyện duy nhất cô cho là hơi vượt quá giới hạn chính là hôm nay dấy lên ý nghĩ đổi tiền, nhưng Tiêu Diễn cũng không thể nào biết được… đâu nhỉ?
Chẳng lẽ… số bạc cô giấu trong rương đã bị phát hiện rồi ư?
Chẳng lẽ cô thật sự không thể làm bất cứ chuyện xấu gì hết à…?
Tiêu Diễn nhìn Cố Nghi mặc chiếc váy trắng như ánh trăng, đứng ngập ngừng trước bàn, biểu cảm trên gương mặt thay đổi mấy lần, ánh mắt chuyển động không ngừng, lo lắng càng thêm hiện rõ.
Hắn không khỏi cười thầm.
Đúng là như một tờ giấy trắng vậy. Dù không biết cô đang che giấu điều gì, nhưng có thể thử cô xem thế nào.
Tiêu Diễn khẽ nhíu mày, lạnh lùng nói: “Nói đi, giờ nàng định biện minh cho mình thế nào?”
Trong lòng Cố Nghi khẽ thót lên, cười gượng nói: “Thần… Ta… thật sự ngu dốt, không hiểu công tử đang nói gì?”