Tiêu Diễn chống tay lên má, đổi tư thế ngồi, lạnh lùng nói: “Còn không chịu nói thật?”
Cố Nghi thấy ánh mắt của hắn sắc như kiếm, càng thêm lạnh lẽo, trong lòng hoảng hốt.
Chẳng lẽ thật sự đã lục lọi rương của mình rồi ư? Đúng là làm được việc thật đấy!
Mê Truyện Dịch
Cố Nghi dở khóc dở cười, rụt rè nói: “Thần thiếp không phải cố ý, thần thiếp mang năm trăm lượng bạc ra ngoài, chỉ là muốn mang về nhà, không phải cố tình che giấu bệ… công tử…”
Tiêu Diễn khẽ hạ mi mắt, hóa ra chỉ vì chút bạc năm trăm lượng nhỏ nhoi này…
Hắn cố nén nụ cười đang muốn nhếch lên: “Con số không lớn, nhưng… vẫn phải phạt.”
Phạt gì? Chẳng lẽ phạt tiền sao?
Cố Nghi muốn khóc nhưng khóc không nổi.
Tiêu Diễn vẫy tay nói: “Nàng lại đây.”
Cố Nghi mặt mày ủ rũ, chậm rãi tiến lên hai bước, chỉ nghe Tiêu Diễn nói: “Đưa tay ra.”
Cố Nghi cảnh giác hỏi: “Tại sao?”
Tiêu Diễn nắm lấy tay phải của cô, lật ngửa lòng bàn tay, bất ngờ dùng tay đánh một cái.
Một tiếng “chát” giòn tan vang lên.
Lòng bàn tay của Cố Nghi lập tức đỏ bừng, nóng rát đau đớn.
Cả hai người đều kinh ngạc.
Cố Nghi không ngờ Tiêu Diễn lại đánh mạnh như vậy, còn Tiêu Diễn không ngờ Cố Nghi lại yếu ớt đến mức không chịu nổi một cú đánh.
Cố Nghi chậm nửa nhịp mới hét lên “A” một tiếng, cô ngẩng mặt lên trời than dài: “Đau quá!”
Ánh mắt Tiêu Diễn thoáng lóe, hắn là người luyện võ tập kiếm lâu rồi, sức tay quả thật không kiểm soát được, nhưng vì không giỏi dỗ dành nên chỉ có thể cứng giọng nói: “Lần sau không được tái phạm nữa.”
Cố Nghi đưa tay trái ra xoa xoa tay phải, vẫn rất đau, như thể muốn tróc một lớp da vậy.
Tiêu chó, anh đang gần với ranh giới của bạo lực gia đình đấy!
Cô thổi lên lòng bàn tay vài hơi mới dịu bớt, sau đó bực bội nói: “Công tử phạt cũng đã phạt rồi, vậy ta xin cáo lui!”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/ai-khanh-nang-lua-tram-roi/chuong-116-ai-khanh-nang-lua-tram-roi.html.]
Nhưng Tiêu Diễn lại nói: “Ngồi xuống.”
Cố Nghi đành ngoan ngoãn ngồi xuống, tay phải đỏ ửng đặt trước ngực.
Tiêu Diễn đứng dậy lấy ra một chiếc bình ngọc trắng nhỏ, nắm lấy tay phải của cô rồi bôi thuốc cho cô.
Thuốc mỡ mát lạnh, quả thật không còn đau nữa.
Tiêu Diễn nhìn thấy mắt Cố Nghi lờ mờ có ánh nước, lại nhớ đến lần trước cô bị thương ở chân nằm trên giường khóc lớn, không khỏi thở dài: “Nàng thật là… quá yếu ớt, chút đau đớn cũng không chịu nổi…” Chỉ vừa chạm nhẹ mà đã thế này…
Vậy tôi có thể da dày thịt chắc giống anh à! Cố Nghi thầm trách trong lòng, nhưng miệng lại nói: “Ta chịu không nổi nỗi khổ xác thịt này đâu. Công tử, sau này chúng ta có gì cứ bàn bạc, đừng động tay động chân. Người quân tử chỉ dùng lời nói, không dùng hành động bạo lực.”
Tiêu Diễn hiếm khi xấu hổ, chỉ cúi đầu nhẹ nhàng xoa tay cô. Đêm nay gọi cô đến, vốn không phải để phạt cô. Hắn đặt lọ thuốc xuống, hỏi: “Nghe nói mọi người đi chợ đêm gặp một thầy bói?”
Họ ra ngoài có tùy tùng đi theo, chuyện này đến tai Tiêu Diễn cũng chẳng có gì bất ngờ. Cố Nghi gật đầu nói: “Đúng vậy, gặp phải một thầy bói.” Nhưng là một lão thầy bói nghịch thiên!
Tiêu Diễn vẫn nắm lấy tay phải của cô, nói: “Ồ, nghe nói người đó bảo Triệu Uyển có mệnh phượng hoàng bẩm sinh… nhưng lại nói mệnh nàng lại là yểu mệnh c.h.ế.t sớm …”
Ngón tay Cố Nghi bị hắn bóp hơi đau, cô nhíu mày rút tay về: “Cảm ơn công tử, thuốc mỡ này quả thật hiệu nghiệm, không còn đau nữa rồi.” Cô lại nói: “Lời của thầy bói thì không thể tin được, chỉ là nói cho vui thôi.” Nhưng nói trúng quá đi chứ! Nguyên thân Cố Mỹ nhân yểu mệnh c.h.ế.t chẳng phải sớm quá đó ư!
Tiêu Diễn đậy nắp bình ngọc lại, nói: “Nhưng trẫm không thấy điều đó thú vị chút nào…”
Cố Nghi cười gượng hai tiếng: “Ai mà ngờ người đến bói lại là người trong cung chứ. Xem ra đều là những lời thầy bói nói để tạo không khí thôi, không chừng trong Cừ Thành này, mười nữ nhân thì năm người có mệnh phượng, còn năm người khác lại là yểu mệnh c.h.ế.t sớm… Những người có mệnh phượng thì vui vẻ thưởng tiền, còn những người yểu mệnh cũng phải cho chút bạc để tìm cách hóa giải…”
Cố Nghi nói xong, chính cô cũng bắt đầu bán tín bán nghi. Không chừng ông lão thầy bói đó thực sự là một tên lừa đảo giang hồ.
Tiêu Diễn thấy cô không coi trọng chuyện này, cũng chẳng để tâm gì thì cảm thấy thật kỳ lạ. Cố Nghi dường như luôn xem nhẹ chuyện sống chết, dù là lời nhảm nhí của thầy bói, nhưng nếu cô thực sự chẳng bận tâm chút nào, quả thật có chút kỳ quặc.
Hai người mỗi người một suy nghĩ, im lặng một lúc.
Tiêu Diễn đứng dậy nói: “Thời gian cũng không còn sớm, nghỉ ngơi đi.”
Cố Nghi chớp mắt không hiểu gì.
Tiêu Diễn cúi người, hôn nhẹ lên môi cô, thỏa mãn nói: “Quả nhiên là ngọt như hạt dẻ rang đường.”
Cố Nghi: …
Ngày hôm sau, Cố Nghi vẫn liều lĩnh sai Đào Giáp ra ngoài đổi bạc thành ngân phiếu.
Thứ nhất, số tiền này giờ xem như đã được công khai trước mặt Tiêu Diễn. Thứ hai, đổi thành ngân phiếu thực sự tiện lợi hơn.