Tay cô đã bị đánh, chẳng lẽ còn không được đổi ngân phiếu à…?
Chuyện này dù Tiêu Diễn có biết cũng chẳng phải chuyện lớn gì.
Chỉ cần chuyến đi Phủ Châu này không bị lộ thân phận thì mọi thứ đều ổn thỏa cả.
Xe ngựa lăn bánh được nửa tháng, Cố Nghi ngồi trong chiếc xe ngựa phủ vải xanh cuối cùng cũng thấy được bóng dáng thành Phủ Châu.
Phủ Châu quản lý hai huyện, nơi đặt nha môn là thành lớn nhất trong châu, gọi là Phủ Thành. Tuy nhiên hoàn toàn không thể so sánh với quy mô của Cừ Thành, nơi đây nhỏ bé, dân số chỉ bằng một nửa Cừ Thành.
Khi xe tiến vào thành, Cố Nghi vén rèm nhìn ra ngoài, đập vào mắt cô là tường thành được đắp bằng đất vàng, ngay cả cổng thành sơn đồng cũng trông xám xịt, bụi bặm. Người qua lại phần lớn đều mặc áo vải thô, đội khăn vải trên đầu, người đi kẻ lại thưa thớt, không hề náo nhiệt như ở Cừ Thành.
Quả nhiên, Phủ Châu là một vùng quê nghèo khó, chưa được khai phá.
Cha Cố chọn lúc này để thử vận may cũng có lý.
Đoàn xe to lớn nhưng vó ngựa lại nhẹ như mưa rơi, nhịp nhàng đi qua cổng thành.
Cố Trường Thông không dám trực tiếp ra cổng thành đón.
Hoàng thượng đi tuần tới Phủ Châu, nói về việc cải trang vi hành, ông không dám mang theo một đám người công khai đến trước cổng thành ba quỳ chín lạy được, mà chỉ dám ngoan ngoãn ở trong phủ đợi khách đến.
Khi mặt trời đã lên cao, một tiểu lại canh giữ ngoài cổng thành vội vã chạy về phủ, hai má đỏ bừng, trán đẫm mồ hôi, thở không ra hơi, vừa thở dốc vừa nói: “Hoàng… hoàng thượng… đến… đến rồi, vào thành rồi… chỉ còn nửa khắc nữa là… là đến cổng rồi!”
Cố Trường Thông lập tức đứng dậy, chỉnh trang lại y phục, kéo cao cổ áo chiếc thường phục màu xanh, lại nhìn kỹ chiếc đai lụa bên hông đã ngay ngắn chưa, rồi nói: “Nhanh, đi gọi phu nhân và A Chiêu tới đây!”
Chẳng mấy chốc, Cố phu nhân trong bộ áo bối tử màu trầm, khoác chiếc áo ngoài màu ngà từ nội viện bước ra. Theo sau bà là một thiếu niên tóc búi cao, dáng người cao ráo, trông khoảng mười một mười hai tuổi, vẻ mặt nghiêm nghị, khoác áo dài màu trắng, thắt lưng xanh.
Vừa thấy Cố Trường Thông, cậu đã cúi người chào: “Bái kiến phụ thân.”
Ánh mắt Cố Trường Thông lộ ra vẻ hài lòng: “A Chiêu dạo này học hành có tiến bộ, lát nữa gặp khách cũng phải giữ lễ nghi cẩn trọng.”
Cố Chiêu hiếm khi nở một nụ cười trẻ con: “A tỷ cũng sắp về rồi.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/ai-khanh-nang-lua-tram-roi/chuong-117-ai-khanh-nang-lua-tram-roi.html.]
Cố phu nhân mỉm cười, vỗ nhẹ lên búi tóc của cậu: “Không được nghịch ngợm, hoàng… à, tỷ phu của con cũng ở đây, không thể như ngày trước mà chọc ghẹo a tỷ con nữa đâu.”
Cố Chiêu gật đầu, thái độ chững chạc: “A Chiêu xin nghe lời mẹ dạy.”
Trong lúc họ đang nói chuyện, từ ngoài cửa phủ đã vang lên tiếng ngựa hí dài.
Cố Trường Thông thu lại nụ cười, nghiêm mặt, nhanh chân bước ra ngoài.
Ông bước qua ngưỡng cửa, ngẩng đầu nhìn lên thì thấy một thanh niên mặc trường bào màu xanh đậm bước xuống từ chiếc xe ngựa có mui đen, tóc không búi cao mà chỉ buộc lại phía sau bằng một dải lụa đen. Khuôn mặt thanh tú sáng sủa như ngọc, đôi mắt lưu ly màu nâu sẫm sáng ngời, nhưng đôi lông mày đen như lông quạ, dài và sắc sảo, toát lên khí chất hào hùng. Hắn khoác áo choàng đen, khẽ nở một nụ cười nhạt: “Cố Tri châu.” Giọng nói trong trẻo như ngọc rơi xuống.
Cố Trường Thông tuy chưa từng được diện kiến vua, nhưng ông không hề nghi ngờ rằng người trước mắt chính là vị hoàng đế ngự trên ngai vàng.
Mê Truyện Dịch
Ông cúi mình hành lễ: “Phủ Châu Cố Trường Thông bái kiến… công tử…”
Tiêu Diễn bước tới trước mặt ông, giơ tay đỡ ông dậy: “Cố Tri châu không cần đa lễ.”
Cố Trường Thông đứng dậy, cúi đầu nói: “Công tử từ xa đến, hàn xá [1] đã được quét dọn tươm tất, chuẩn bị sẵn vài gian phòng dành cho công tử và phu nhân. Phủ cũng đã chuẩn bị tiệc tiếp đãi, toàn là những món ăn gia đình, mong công tử không chê.”
Tiêu Diễn cẩn thận quan sát Cố Trường Thông, thấy mái tóc ông đã điểm sương nhưng ánh mắt vẫn sáng ngời như sao, rõ ràng là một vị quan thông minh lanh lợi.
“Cố khanh đã vất vả rồi.” Sau đó, Tiêu Diễn quay sang nhìn Cao Quý, hỏi: “Cao quản gia, xe ngựa của phu nhân đang ở đâu?”
Cao Quý quay lại nhìn rồi đáp: “Chiếc thứ ba… Lão nô sẽ đi gọi phu nhân ngay.”
Cố Trường Thông nghe tim mình đập nhanh hơn.
Cuối cùng cũng có thể gặp lại Tiểu Nghi rồi!
Ánh mắt ông bất giác dõi theo Cao quản gia, thấy ông ta dừng lại bên cạnh chiếc xe ngựa thứ ba, nói gì đó với người bên trong. Rèm xe liền được vén lên, trước tiên là một tiểu cô nương mặt tròn búi tóc hai bên bước xuống.
Sau đó ông mới nhìn thấy Cố Nghi, cô khoác một chiếc áo choàng màu đỏ son, cổ áo viền một lớp lông trắng mịn. Khuôn mặt trông hồng hào hơn so với khi còn ở nhà, dáng người dường như cũng cao hơn.
“Cố Nghi vừa bước xuống xe đã thấy ở phía đối diện không xa có một người đàn ông trung niên đang nhìn cô đầy mong ngóng. Trên mặt ông vừa có nét cười, vừa có chút e ngại, như thể không dám tiến lại gần.