Trong lòng cô chợt nhói lên, không chút nghi ngờ rằng đó chính là cha Cố – Cố Trường Thông.
Bởi vì hai người đều có đôi mắt tròn tròn như quả hạnh, khi cười lông mày và hàng mi đều cong cong, trông rất đáng yêu.
*
Cố Nghi mày ngài như trăng khuyết, nở một nụ cười tương tự, từ từ bước về phía Cố Trường Thông, miệng cũng gọi: “Cố Tri châu…”
Cố Trường Thông thấy con gái gọi mình bằng chức quan, trong lòng không khỏi thở dài. Quả nhiên con đã trưởng thành, sau khi vào cung thì cách đối nhân xử thế đã tiến bộ nhiều. Trước mặt ông, Cố Nghi vẫn giữ được phong thái của một cung phi.
Ông mừng rỡ nói: “Tiểu… Nghi phu nhân… không cần đa lễ…”
Cố Nghi mỉm cười, tự cảm thấy cuộc gặp gỡ đầu tiên với cha Cố đã diễn ra suôn sẻ.
Lúc này, đám tùy tùng bắt đầu hạ những rương hành lý từ xe ngựa xuống.
Thấy vậy, Cố Trường Thông quay người, dẫn mọi người vào cửa: “Công tử, mời theo hạ quan vào phủ.”
Cố Nghi bước qua ngưỡng cửa, chợt nghe một tiếng gọi khẽ: “Tiểu Nghi…”
Cô theo tiếng gọi nhìn lại, thấy một phụ nữ trung niên xinh đẹp dẫn theo một thiếu niên nhỏ đang đứng bên bồn hoa, nhìn cô đầy thổn thức.
Không lầm được, đó chắc chắn là mẹ và em trai cô! Nhưng sao họ lại gọi cô là Tiểu Nghi? Có phải vì Tiêu Diễn gọi cô là Nghi phu nhân không? Hay là vốn dĩ Cố Mỹ nhân cũng tên là Cố Nghi?
Cố Nghi sững lại một chút, môi khẽ mấp máy, gọi một tiếng: “Phu nhân…” rồi nhìn về phía thiếu niên, suy nghĩ một chút, gọi: “Đệ đệ…”
Lúc này, hai người mới dám tiến lên.
Cố Nghi thấy người phụ nữ trung niên ánh mắt đầy lệ, những giọt nước mắt như sắp rơi mà chưa rơi, bà khẽ nghẹn ngào: “Tiểu… Nghi phu nhân… trông càng ngày đẹp hơn rồi…”
Cố Nghi thấy ai khóc thì bản thân cũng không chịu được, lại nghĩ đến chuyện Cố Mỹ nhân thực sự đã mất, mũi cô cũng cay cay, chỉ khẽ “Vâng” một tiếng.
Thiếu niên ngẩng đầu nhìn cô, nhẹ nhàng nắm lấy vạt áo choàng của cô, nói khẽ: “A tỷ đừng khóc… đệ còn chưa khóc mà…”
Tiêu Diễn nghe thấy tiếng nói chuyện thì quay đầu nhìn lại, thấy Cố Nghi quả nhiên mắt đỏ hoe đứng tại chỗ, đôi mắt của Cố phu nhân đứng đối diện đôi cũng đã đỏ y chang như vậy.
Hắn khựng lại trong giây lát, nhưng sau khi suy nghĩ, vẫn tiếp tục theo Cố Trường Thông đi về phía sau hành lang.
Cố phu nhân lấy khăn lụa chấm khóe mắt, nhẹ nhàng trách mình: “Đều là lỗi của ta, chuyện vui thế này, mừng còn không kịp, không nên khóc mới đúng.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/ai-khanh-nang-lua-tram-roi/chuong-118-ai-khanh-nang-lua-tram-roi.html.]
Cố Nghi cũng đưa tay lau khóe mắt. Đào Giáp đứng sau cô, không nói một lời, lập tức chìa tay ra đưa cho cô một chiếc khăn lụa khác, miệng cười nói: “Nghi phu nhân cũng là đang vui mà.”
Ngay lúc ấy, Triệu Uyển cũng được người hầu dẫn vào Cố phủ.
Cố phu nhân nhìn thấy khách đến, nhớ lại lời của người hầu truyền đạt trước đó, rằng lần này công tử đi vi hành có dẫn theo hai vị phu nhân, một trong số đó là Uyển phu nhân. Khi thấy Triệu Uyển có vẻ ngoài xinh đẹp nổi bật, bà lập tức hiểu ra người đó là ai, rồi tươi cười nói: “Có phải Uyển phu nhân không? Để ta dẫn các vị tới phòng khách phía sau.”
Triệu Uyển cúi người, nói: “Làm phiền Cố phu nhân rồi…”
Mê Truyện Dịch
Cố phu nhân dẫn hai người họ đi qua hành lang dài, tiến về hậu viện.
Thiếu niên nhỏ theo sát phía sau Cố Nghi, như một cái đuôi nhỏ không rời.
Cố Nghi trong lòng rất muốn hỏi cậu tên gì, nhưng không thể tỏ ra quá rõ ràng. Cô bèn quay đầu, khẽ nhìn cậu thiếu niên thấp hơn cô một cái đầu, thấy đôi mắt cậu sáng rực, con ngươi đen láy như đá vỏ chai nhìn thẳng vào cô.
Cố Nghi hỏi dò: “Dạo này đệ học hành thế nào, phu tử nói sao?”
Thấy cậu mặc trang phục giống thư đồng, chắc chắn là đang học hành rồi.
Cố Chiêu gật đầu: “Trước cuối năm, đệ vẫn đi học đều, nhưng từ khi tuyết rơi đến nay, gần đến năm mới nên không đi học nữa. Phải đợi đến xuân sang, học đường mới mở cửa lại.” Nói đoạn, cậu lại có chút tự hào, nói tiếp: “Nhưng gần đây, phu tử luôn khen đệ…”
Hiểu rồi, vậy là đang nghỉ đông thôi.
Cố Nghi liền hùa theo hỏi: “Phu tử khen đệ thế nào…”
Cố Chiêu mặt ửng hồng, thẹn thùng đáp: “Phu tử nói cách hành văn của A Chiêu đã tiến bộ rõ rệt, văn chương đọc lên nghe rất liền mạch, cuối năm còn được xếp hạng nhất.”
Hiểu rồi, là một học sinh giỏi.
Cố Chiêu.
Cố Nghi thầm nhẩm tên này trong lòng.
Triệu Uyển đi phía sau hai người họ, nghe những lời hỏi thăm giản dị giữa họ, trong lòng không khỏi cảm thấy chua xót. Ngày trước, cô ấy cũng từng thong dong bước bên cha và anh trai, cùng trò chuyện về những điều bình dị như nói về thời tiết chẳng hạn.
Nhà họ Cố sắp xếp các nữ quyến ở dãy phòng sau của hậu viện.
Phòng của Cố Nghi chính là căn phòng thời thiếu nữ của cô trước khi vào Kinh thành.
Cố phu nhân mỉm cười nói: “Cách bày trí không thay đổi gì nhiều, lúc con đi thế nào thì giờ vẫn y như vậy.”