Cố Nghi nhìn quanh căn phòng, thấy một chiếc giường sáu cột, một chiếc bàn, tủ đứng sơn đen với hình núi non sông nước, bày biện đơn giản mà thanh nhã.
“Mẹ… vất vả quá…”
Cố phu nhân nhẹ nhàng bóp cánh tay cô, rồi trách yêu: “Không có người ngoài mà con còn giữ lễ thế này!” Bà cười khẽ, đẩy Cố Chiêu một cái: “A Chiêu, con ra ngoài đi, mẹ có chuyện cần nói với a tỷ con.”
Cố Chiêu tỏ ra không muốn chút nào, nhưng vẫn cung kính cúi người nói: “A Chiêu xin cáo lui…” Nói xong, đi ra khỏi phòng mà còn ngoái đầu nhìn lại đến ba lần.
Cố phu nhân kéo Cố Nghi ngồi xuống trước bàn, hạ giọng tâm tình: “Mẹ thấy công tử đã đến Phủ Châu, nhất định trong lòng người có con. Con… ở trong cung sống có tốt không?”
Nói rồi, bà mong chờ nhìn Cố Nghi, đôi mắt như có chút ngấn nước, dường như chỉ cần cô nói một câu không tốt thì bà sẽ lập tức khóc ngay vậy.
Tim Cố Nghi giật thót, cô vội vàng gật đầu: “Công tử đối xử với con rất tốt, mẹ yên tâm.”
Cố phu nhân thở dài một hơi, rồi khẽ dặn dò: “Như vậy thì ta mới yên lòng… Con cũng phải cẩn thận dè dặt một chút, tuyệt đối không được tùy tiện, kiêu ngạo. Uyển phu nhân nhìn cũng tốt, tính tình có vẻ không tệ, con nhất định không được tranh giành với người khác! Con từ nhỏ đã được cha con nuông chiều quen rồi, không thể giống như ở nhà, bướng bỉnh tức giận lung tung… Nhưng mà…”
Cố phu nhân lại tỉ mỉ nhìn Cố Nghi: “Nhưng mà… lần này về, mẹ thấy con dường như thật sự đã trưởng thành rồi…”
Cố Nghi thở dài: “Mẹ yên tâm đi ạ…”
Mê Truyện Dịch
Tôi đã không còn là Cố Nghi của ngày trước nữa rồi… Nghĩ vậy, Cố Nghi nhẹ nhàng vỗ lên mu bàn tay của Cố phu nhân như để trấn an.
Cố phu nhân thấy trong mắt cô chứa ý cười, lông mày nhẹ nhàng, trong lòng thầm nghĩ quả thật đã lấy chồng rồi, cả người đều trở nên dịu dàng hơn.
Cả nhà họ Cố bận rộn mãi đến giờ Dậu mới làm xong việc dỡ hết rương hòm hành lý. Mọi người cùng nhau đi đến chính đường dùng bữa.
Cố Trường Thông nói là tiệc tiếp đón gia đình, quả thực chỉ là một bữa cơm gia đình bình thường. Không hề phô trương lãng phí, bàn tròn ngồi sáu người, chỉ có sáu món ăn cùng trái cây và một vài món nhẹ.
Cố Nghi đoán, ông hẳn cũng không dám phô trương.
Dẫu nói là tiệc gia đình, nhưng cũng không phải không có lễ nghi.
Cố Trường Thông luôn ngồi thẳng người nghiêm chỉnh, Cố Nghi nhìn vào cũng thấy mệt mỏi thay.
Cha Cố có lẽ thật sự muốn vào kinh nhận chức rồi…
Lúc ăn thì không nói chuyện. Ngồi trên bàn ăn một thời gian ngắn, ngay cả âm thanh chén đũa chạm vào nhau hầu như cũng không có.
Tiêu Diễn đặt đôi đũa tre xuống, cả bàn mọi người đều dừng đũa theo.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/ai-khanh-nang-lua-tram-roi/chuong-119-ai-khanh-nang-lua-tram-roi.html.]
Hắn nghiêng đầu nhìn về phía Cố Chiêu ngồi cạnh Cố Trường Thông, cất giọng hỏi: “Cố tiểu công tử gần đây đọc sách gì?”
Cố Chiêu bị gọi tên nhưng cũng không hề bối rối, thân hình nhỏ bé ngồi thẳng lưng, từ tốn nói: “Thưa công tử, ta đang đọc Tứ thư, Ngũ kinh, năm ngoái cũng đã đọc qua Thông giám.”
Tiêu Diễn thấy dáng vẻ cứng cỏi, đúng mực của cậu thì nở nụ cười: “Ngươi thật khác xa với a tỷ của ngươi.”
Cố Chiêu băn khoăn liếc nhìn Cố Nghi, trong mắt như thể đang hỏi hoàng đế ca ca là đang khen cậu hay đang mắng cậu đây…
Cố Nghi khẽ cười gượng, hiểu được ánh mắt ấy: “Công tử đang khen đệ đấy…”
Cố Chiêu nghe vậy, như trút được gánh nặng: “Tạ ơn công tử khen ngợi.”
Cố phu nhân nhìn cảnh này, trong lòng càng thêm vui mừng.
Hoàng đế thích Tiểu Nghi.
Cố Trường Thông thì không để ý đến những chi tiết tình cảm nam nữ như thế, chỉ nói: “Con trẻ còn phải rèn luyện thêm, hiện nay chỉ là biết chút bề ngoài, sau này chăm chỉ học hành mới có thể tiến bộ hơn.”
Cố Chiêu gật đầu: “Cha nói phải.”
Dùng xong bữa, Cố Trường Thông mời Tiêu Diễn vào thư phòng đánh cờ, thực ra là để báo cáo công việc.
Vương Tử Bá – Viên ngoại lang của bộ Hộ, tháng trước đã đến Phủ Châu, hiện giờ đang ở huyện Đường trực thuộc đo đạc đất đai, cũng có chút mặt mũi.
Chuyến đi này của Tiêu Diễn cũng là để bàn về việc cải cách thuế, hai người trò chuyện về công vụ đến nửa đêm, hôm sau quyết định khởi hành đi đến huyện Đường để gặp Vương Tử Bá.
Còn về phía Cố Nghi, cô đã định sẵn kế hoạch nghỉ ngơi cho vài ngày tới ở Phủ Thành.
Tuy là thành nhỏ nơi xa xôi nhưng cha cô dù sao cũng là Tri phủ làm quan hai năm, đối với các nơi trong vùng, người nhà họ Cố đều thuộc nằm lòng.
Cố phu nhân đề nghị: “Hay là ngày mai tìm vài người hầu lanh lợi đưa con và Uyển phu nhân đi dạo phố, nay đã gần cuối năm, chắc hẳn cũng có nhiều món đồ mới lạ…”
Cố Nghi nghe thế liền đáp: “Ý này thật tuyệt!”
Sáng sớm hôm sau, Cố Nghi dậy thật sớm, rồi rủ rê mấy người nữa cùng nhau ra ngoài dạo phố.
Cô cố ý mặc một chiếc áo bông màu trà thêu chim tước, khoác thêm chiếc áo choàng ngồi lên xe ngựa của nhà họ Cố. Triệu Uyển thì mặc chiếc áo dài màu vàng óng ngồi đối diện cô.